¹⁷
Cục diện triều đình ngày càng căng thẳng, hai phe đối đầu không ai nhường ai.
Không ngờ, hai tháng sau, quân Nhung Địch bất ngờ tấn công, chúng liên tục quấy nhiễu các tiểu trấn biên giới, đốt phá, cướp bóc khiến bách tính lầm than.
Điều kỳ lạ là, triều ta và Nhung Địch từ trước đến nay luôn chung sống hòa bình, việc chúng đột nhiên xâm phạm quả thực đáng ngờ.
Nhưng dù lý do là gì thì hành động của chúng đã quá đáng đến mức không thể tha thứ.
Trên triều đình, Thịnh Lan Đình dâng tấu, mạnh mẽ khuyên bảo:
“Đại quốc của ta binh lực hùng mạnh, tôn nghiêm không thể bị xâm phạm, lãnh thổ không thể bị chiếm đoạt. Một đám Nhung Địch mà thôi, xin bệ hạ lập tức hạ lệnh mở rộng biên cương, đánh thẳng vào sào huyệt của chúng!”
Tạ thái sư lại có ý kiến trái ngược:
“Lời của Nhiếp chính vương sai rồi. Một khi khai chiến thì sinh linh sẽ lầm than, dân chúng không có chốn dung thân, gia đình phải chịu cảnh ly tán. Khi đó, bách tính mới thật sự chịu sự giày xéo của khói lửa chiến tranh.”
“Thần nghe nói, mấy tháng nay Nhung Địch gặp đại tuyết, rất nhiều gia súc bị chết đói, chết rét. Chính vì thế, chúng mới cướp bóc các trấn biên giới. Thần cho rằng, lấy hòa làm quý, chúng ta có thể thương lượng dùng lương thực và vải vóc đổi lấy gia súc, da lông của chúng.”
Những lời này đúng là sỉ nhục quốc quyền.
Không ngờ hoàng đế lập tức đồng ý:
“Lời Thái sư thật hay! Nhung Địch tuy đáng trách, nhưng sự an nguy của bách tính mới là quan trọng nhất. Trẫm quyết định rồi, chúng ta cùng Nhung Địch nghị hòa!”
Khi rời khỏi Kim điện, ta vẫn cảm thấy sự việc này đầy uẩn khúc:
“Phản ứng của Thái sư và Hoàng thượng rất bất thường.”
Thịnh Lan Đình cau mày, sắc mặt trầm trọng:
“Ngươi cũng nhận ra sao? Chỉ e đây là một âm mưu. Chúng ta nhất định phải bắt đầu bố trí để phòng ngừa bất trắc.”
¹⁸
Mười ngày sau, thái tử Văn Tát của Nhung Địch đến triều đình để bàn nghị hòa.
Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi, nhạc khúc vang lên, cả sảnh đường như chìm trong bầu không khí rộn ràng.
Nhưng ngay lúc đó, Văn Tát bất ngờ nhìn về phía ta, ánh mắt gã lộ rõ sự tham lam và chiếm hữu.
Gã chỉ tay vào ta, lớn tiếng nói:
“Bệ hạ, ta muốn hắn!”
“Nếu ngài không đồng ý thì nghị hòa hủy bỏ!”
Thịnh Lan Đình siết chặt tay ta, không chút do dự đáp lại:
“Đồ vô liêm sỉ! Ngươi nghĩ chúng ta sợ ngươi sao?”
Nhưng hoàng đế lại cười nói:
“Hoàng thúc cớ gì phải nổi giận? Trẫm biết ngài có tình cảm với Thẩm tu soạn, nhưng nếu có thể dùng một người để đổi lấy hòa bình hai nước, xin hoàng thúc hãy nhẫn đau mà từ bỏ.”
“Chư vị ái khanh, các khanh nói xem, có đúng không?”
Lời này thật sự quá nực cười.
Hòa bình giữa hai nước chưa bao giờ có thể dựa vào một cá nhân mà đạt được.
Phe của Tạ thái sư lập tức đồng tình, còn phe của Nhiếp chính vương mạnh mẽ phản đối.
Thịnh Lan Đình tức giận:
“Bệ hạ! Những năm thần tận tâm dạy dỗ ngài, ngài đều quên hết rồi sao?”
Hoàng thượng chẳng hề quan tâm mà chỉ tự mình nâng chén uống rượu.
Được Hoàng thượng chống lưng, Văn Tát không đợi thêm mà liền bước thẳng tới chỗ ta.
Thịnh Lan Đình không thể chịu đựng nữa, hắn rút trường kiếm của thị vệ bên cạnh định đâm tới.
Nhưng cơ thể lại đột nhiên hắn lảo đảo, rõ ràng là đã bị trúng độc.
Văn Tát nhanh tay hơn, lưỡi đao trong tay gã cắm thẳng vào ngực Thịnh Lan Đình.
Máu đỏ lập tức tuôn ra.
Thịnh Lan Đình ngã xuống.
Ta hoảng hốt ôm chặt lấy hắn, không dám tin vào mắt mình.
Toàn bộ triều thần đều bị cảnh tượng này làm kinh hoảng, lớn tiếng la hét rằng Nhung Địch thật quá đáng.
Các thị vệ đồng loạt rút kiếm chĩa thẳng vào Văn Tát, sẵn sàng chém gã thành trăm mảnh.
Nhưng gã lại điềm nhiên như không, tự tin nói:
“Dù sao, nếu muốn giết ta thì biên giới các ngươi cũng sẽ chẳng còn người sống. Phụ vương ta chắc chắn sẽ báo thù cho ta.”
“Nhưng chúng ta vẫn có thể bàn điều kiện. Số lượng gia súc ban đầu là một vạn, giờ ta tăng lên năm vạn. Còn vị Thẩm đại nhân đây, ta cũng không cần nữa. Bệ hạ thấy sao?”
Điều kiện này quả thực rất hậu hĩnh.
Phe Thái sư ngay lập tức tán thành, cho rằng những điều trên có thể chấp nhận được.
Dù gì, dùng mạng của một mình Thịnh Lan Đình để đổi lấy số lượng gia súc khổng lồ như vậy, rõ ràng là một món hời.
Hoàng đế dĩ nhiên cũng xiêu lòng, chỉ là ngoài mặt hắn ta vẫn cố tỏ ra bi thương, thậm chí còn rơi nước mắt.
“Trẫm tin rằng vừa rồi chỉ là một hiểu lầm. Thật đáng tiếc, hoàng thúc một lòng vì nước, không ngờ lại phải chết như thế. Trẫm sẽ tôn ngài là Á phụ, tự mình lo tang lễ để ngài có thể yên nghỉ nơi suối vàng.”
Bất chấp phe của Nhiếp chính vương hết lời tranh cãi, hoàng đế vẫn lập tức hạ chỉ.
Ta lạnh lùng nhìn hắn ta.
Thì ra, đây chính là âm mưu của hoàng đế.
Lợi dụng ta để khơi dậy cơn giận của Thịnh Lan Đình, sau đó để Văn Tát ra tay trừ khử hắn.
Không ai sẽ nghi ngờ đến hắn ta.
Bách tính chỉ thấy hắn ta là người chịu nhẫn nhục vì đại cục, là một minh quân sáng suốt.
Nhưng với ta, người hiểu rõ toàn bộ sự việc, vở kịch này thật lộ liễu.
Nếu không có lợi ích, Nhung Địch làm sao có thể ngoan ngoãn phối hợp như vậy?
¹⁹
Khi hoàng đế và Văn Tát nâng chén mừng nghị hòa thành công, Tạ thái sư bất ngờ tiến đến ngai vàng.
Hoàng đế còn đang ngơ ngác thì đã bị Văn Tát đá mạnh ngã xuống.
Các đại thần không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng chẳng mấy chốc, từng người một choáng váng rồi ngã gục xuống bàn.
Tất cả đều đã trúng độc, kể cả hoàng đế, miệng bắt đầu sùi bọt trắng.
Lúc này, cậu ta mới hiểu ra gì đó, run rẩy chỉ vào Tạ thái sư:
“Là ngươi! Ngươi đã hạ độc trẫm! Các ngươi sớm đã thông đồng với nhau!”
Tạ thái sư ung dung ngồi trên ngai vàng, ánh mắt tràn đầy tham lam, đắc ý nói:
“Ta sẽ tuyên bố rằng Hoàng hậu có thai, sau đó ôm lấy một đứa trẻ làm tân đế!”
“Về phần ngươi, ngươi còn quá trẻ, căn bản không thích hợp với vị trí này!”
“Ngươi nghĩ Nhung Địch tại sao đột nhiên lại sang xâm phạm? Đó là do ta và Nhung Địch vương đã bàn bạc từ trước. Chỉ cần hắn giúp ta đăng cơ, ta sẽ dâng cho hắn năm tòa thành! Ngươi thật sự nghĩ rằng một vạn thạch lương thực và vải vóc của ngươi có thể khiến Nhung Địch động lòng sao?”
“Chính ta đã cố tình thuyết phục ngươi cầu hòa, sau đó lợi dụng thái tử Văn Tát giết chết Thịnh Lan Đình. Nhưng ngươi cũng không biết rằng, trong bữa tiệc hôm nay, ta đã tính toán để loại bỏ cả ngươi!”
Mọi người đều bàng hoàng hiểu ra, nhưng tất cả đã quá muộn.
Thị vệ trong cung từ lâu đã trở thành người của Tạ thái sư.
Ông ta đứng dậy, lớn tiếng nói:
“Chư vị đại nhân ở đây chỉ cần quy thuận ta, các ngươi sẽ được tha mạng. Nếu không sẽ bị xử lý như phản nghịch!”
“Sáng mai, ta sẽ tuyên cáo thiên hạ rằng Nhiếp chính vương mưu phản và ám sát hoàng đế. Chính thái tử Văn Tát đã giúp ta dẹp yên loạn đảng!”
Ta nhẹ nhàng đặt Thịnh Lan Đình xuống, bật cười lớn:
“Tạ Vô Cực, ngươi đúng là kẻ nằm mơ giữa ban ngày! Một lão già như ngươi mà cũng muốn làm hoàng đế sao?”
Ông ta tức giận đến mức râu ria run bần bật:
“Thẩm Vân Hiên! Ta nể ngươi là người tài ba, chỉ cần ngươi quy phục ta, ta sẽ phong ngươi làm tể tướng!”
Ta cười nhạt:
“Sao ai cũng muốn ban cho ta chức vị cao quý? Nhưng đáng tiếc, ta có chí lớn hơn, ta không muốn phải quỳ lạy làm thần tử.”
“Ta muốn làm nam Hoàng hậu!”
Ông ta sững người:
“Ngươi nói cái gì?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Lão già mắt mờ tai điếc kia, Vương phi của ta nói muốn làm Hoàng hậu!”
Thịnh Lan Đình từ dưới đất đứng dậy, hắn ném túi máu trên ngực xuống.
Tạ Vô Cực và Văn Tát kinh ngạc đến ngây người:
“Ngươi! Ngươi... ngươi chưa chết!”
Thịnh Lan Đình mỉm cười chỉ vào áo giáp của mình:
“Xin lỗi, ta đã mặc kim ty nhuyễn giáp từ trước, không gì có thể xuyên thủng nó. Chỉ là diễn một màn kịch cho các ngươi coi mà thôi.”
Tạ Vô Cực giận dữ gào lên:
“Người đâu! Giết hắn cho ta!”
Đúng lúc đó, từ bốn phía bất ngờ xuất hiện hàng nghìn cấm vệ quân, trường thương của họ chĩa thẳng vào người của Tạ Vô Cực.
Đám thuộc hạ của ông ta sợ hãi quỳ xuống đầu hàng.
Tạ Vô Cực hoảng loạn, sắc mặt trắng bệch:
“Sao lại như thế này! Sao lại như thế này!”
Thịnh Lan Đình lạnh lùng cười, chậm rãi bước tới trước mặt hắn:
“Ngươi thật sự nghĩ rằng ta không nhìn thấu ý đồ của ngươi sao? Ta đã xem qua thư tín của ngươi và Nhung Địch vương. Ngươi, kẻ phản quốc, đáng chết!”
Nói xong, hắn rút trường kiếm chém bay đầu Tạ Vô Cực.
Văn Tát hoảng sợ muốn cầu xin tha mạng, nhưng Thịnh Lan Đình đã không chút do dự đâm xuyên ngực hắn.
Lúc này, hoàng đế đã trúng độc quá sâu, hơi thở yếu ớt.
Nhưng ngay cả trong giây phút cuối cùng, cậu ta vẫn không chịu nhận sai:
“Không ngờ cuối cùng hoàng thúc lại thắng! Nhưng trẫm cũng không thua. Một khi trẫm chết, ngươi cũng chẳng sống được lâu đâu!”
Nói xong, cậu ta nhắm mắt xuôi tay.
Ta không nói cho cậu ta biết.
Cổ độc và chất độc của Thịnh Lan Đình đã được giải từ lâu.
Mọi chuyện cuối cùng cũng chấm dứt.
Có người lớn tiếng hô:
“Cung nghênh hoàng đế bệ hạ!”
Ngay tức khắc, tất cả mọi người đều đồng thanh quỳ xuống, lớn tiếng tung hô:
“Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Thịnh Lan Đình nắm chặt lấy tay ta:
“Tử Chiêu, thật may mắn vì có ngươi bên cạnh.”
²⁰
Sau khi Thịnh Lan Đình đăng cơ được một tháng, vẫn có nhiều người tranh cãi về việc ta trở thành nam Hoàng hậu.
Dù sao thì trước nay chưa từng có tiền lệ Hoàng hậu là một nam nhân.
Phần lớn đại thần đều khuyên bảo rằng, để hoàng thất có người nối dõi thì Hoàng thượng nên nạp thêm phi tần vào hậu cung.
Thịnh Lan Đình cảm thấy phiền phức, đành từ trong hoàng tộc chọn ra một đứa trẻ bốn tuổi, nhận làm con nuôi và giao cho ta nuôi dạy.
Nhờ vậy các đại thần mới an lòng, không còn ý kiến gì nữa.
Từ khi trở thành hoàng đế, Thịnh Lan Đình dường như càng trở nên lười biếng, phần lớn chính sự đều do ta – vị Hoàng hậu này giải quyết.
Tối hôm đó, khi ta đang chăm chú phê duyệt tấu chương thì đột nhiên có một đôi tay vòng qua ôm lấy ta.
Lò hương bên cạnh đang tỏa ra làn khói xanh mỏng manh, thơm ngát.
Thịnh Lan Đình đến trước mặt tựa đầu lên vai ta, giọng điệu đầy ấm ức:
“Tử Chiêu, đã mấy ngày rồi ngươi không để ý đến ta. Ta thật cô đơn, thật khổ sở! Ngươi thương ta một chút được không?”
Ta đang định từ chối thì hắn đã lập tức chặn môi ta lại.
Rất lâu sau, hắn khẽ thì thầm bên tai ta:
“Gần đây ta lại học được vài trò mới, chúng ta thử ngay nhé!”
Ta: “???”
Trời ơi, ai đến cứu ta với!
Lúc này ta bỗng cảm thấy hối hận.
Bổn công tử vốn không muốn làm Hoàng hậu mà!
-HOÀN-