Tiểu tiên nữ được ôm vào lòng, mím miệng nhỏ, uống một ngụm sữa. Mùi vị không khó uống, khá được nhưng không ngon, so với tiên lộ trên Cửu Trùng Thiên thì kém xa.

Ngụm sữa uống vào bị phun ra, cái miệng nhỏ hồng hồng của tiểu tiên nữ còn đọng lại bong bóng sữa.

“Phun sữa à, không chịu bú nhiều hả.” Triệu Thúy Liên lo lắng đứa nhỏ không chịu bú.

Nếu không chịu bú sữa, nhà lại chẳng có tiền mua sữa bột. Huống hồ, nếu không bú sữa này thì trứng gà tám phần là cũng không có ăn.

Triệu Thúy Liên sốt ruột, liền ấn đầu đứa nhỏ, không buông tay, muốn cho nó bú thêm chút nữa, không thì lát nữa sữa không xuống nữa.

Tiểu tiên nữ bắt đầu bực, mà lại không trốn được, tay chân bé xíu còn bị tã quấn chặt, đến giãy dụa cũng không xong.

Cuối cùng, tiểu tiên nữ trợn đôi mắt đen tròn như hạt nho, há miệng nhỏ ra, cắn cho Triệu Thúy Liên một phát.

“Ai da!” Triệu Thúy Liên đau quá giật mình, nước mắt suýt trào ra. Cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong ngực, ánh mắt kia sao mà chẳng giống em bé, như mang theo chút bực bội, lại có cả nét tàn nhẫn.

“Mẹ ơi, đứa nhỏ này…” Triệu Thúy Liên run rẩy đặt đứa bé lên giường đất, sao cũng không dám cho bú nữa.

Bà bà Thẩm Kim Linh đang trong bếp cán mì, nghe gọi liền quăng chày cán bột, chạy vào phòng. Vừa thấy con dâu như thế liền hỏi: “Sao rồi? Không phải bảo con cho bảo bối nhà ta bú à?”

“Mẹ, nó cắn con.” Triệu Thúy Liên vừa nói vừa lùi lại.

“Trẻ con bú mẹ đều vậy, mới sinh thì chưa biết bú.” Thẩm Kim Linh bế đứa nhỏ lên, thấy gương mặt trắng trẻo là lại yêu không chịu được, nói: “Lúc Quảng Trụ mới sinh ra, cắn phát là không nhả, mỗi lần cho bú như là bị cắt thịt, nhưng không phải vẫn chịu được đó sao?”

Nói xong, bà lại đặt đứa nhỏ vào lòng Triệu Thúy Liên, bảo: “Cho bú đi, làm mẹ thì phải chịu khó một chút. Ta đang cán mì đó, con lo bú cho đàng hoàng, đứa nhỏ ăn no rồi, mì trứng của con cũng nấu xong.”

Triệu Thúy Liên nghĩ đến tô mì to đùng, còn có hai cái trứng chiên, tự dưng mềm lòng.

Tiểu tiên nữ vật vã nãy giờ cũng mệt rồi, vừa mới đầu thai làm phàm nhân, còn chút sức lực nào đâu. Giờ lại bị nhét cho bú, dù không quen cũng đỡ hơn đói, đành ráng ăn mấy ngụm. Từ từ mút mút, thấy vị cũng không tệ.

Trong bếp mùi mì, mùi trứng lan ra khắp nhà.

Con dâu thứ ba Vương Quế Chi từ buồng trong đi ra, tìm em dâu tư Lý Tú Anh thì thầm: “Chị thấy con bé kia có gì đó là lạ, nhưng cha mẹ cứ như bị ma che mắt, coi nó như báu vật.”

Lý Tú Anh nhìn quanh ngoài phòng, chắc chắn không có ai mới đáp: “Chị nói hai ông chồng mình làm gì đi? Cái tường trong hậu viện vừa xây xong, nửa đêm sấm sét đánh sập cả cây, tường cũng sụp. Chị nói coi có tà không?”

Vương Quế Chi rùng mình, hạ giọng: “Chẳng lẽ thật là quỷ đòi nợ đầu thai?”

“Cái đó cũng chẳng dám chắc.” Lý Tú Anh lắc đầu: “Cha mẹ mà nghe được chắc cũng chịu không nổi.”

Tiểu tiên nữ còn chưa biết mình vừa sinh ra đã bị người ta đàm tiếu đủ chuyện. Nhưng dù sao bụng no rồi, liền lăn ra ngủ luôn.

Còn không biết phải độ bao nhiêu kiếp ở nhân gian, giờ chẳng còn chút pháp lực, tay chân thì nhỏ, không có sức, miệng chẳng có lấy một cái răng, đành phải nhẫn nhịn trước đã.

Triệu Thúy Liên thấy đứa nhỏ ngủ rồi mới thở phào. Cúi đầu nhìn kỹ con gái mình — tóc mềm đen nhánh, mặt trắng mịn, không nhăn nhúm như mấy đứa mới sinh, miệng nhỏ hồng hồng, khóe miệng còn dính chút sữa… đẹp không chịu được.

Dù gì cũng là máu thịt mình sinh ra, nhìn vào là thấy thương rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play