Bà nội Thẩm Kim Linh không hề tỏ ra ghét bỏ vì đứa bé là con gái, dùng khăn bông mềm nhúng nước ấm lau người cho bé, rồi cẩn thận quấn bé lại bằng khăn một tấm vải hoa, còn dán dán mặt mình lên khuôn mặt nhỏ xíu của bé.

Con dâu ba – Vương Quế Chi – ở bên cạnh phụ giúp. Nhìn thấy mẹ chồng chăm chút, cười rạng rỡ, trong lòng cũng có phần chạnh lòng. Lúc cô sinh nhị oa, mẹ chồng cũng có ở đó, nhưng vì không phải cháu đích tôn nên không được quý trọng như vậy.

Vì lần mang thai thứ hai của chị dâu cả, cả nhà đều lo lắng. Giờ sinh ra một bé gái mà mẹ chồng nâng như bảo vật, thì ai mà không có cảm xúc kho chịu cho được.

“Mẹ ơi, sao đứa nhỏ không khóc gì hết vậy?” Vương Quế Chi thấy có gì đó không ổn, bèn nói: “Mau kiểm tra thử đi, coi chừng đứa nhỏ có vấn đề gì đó.”

“Có gì đâu mà bệnh tật, bảo bối của mẹ ngoan lắm.” Thẩm Kim Linh ôm chặt bé, không buông tay như sợ ai giành mất. Lại ngắm gương mặt nhỏ xíu trắng trẻo, vừa ngủ vừa thơm, rồi nói: “Không khóc là biết điều, hiểu chuyện, không phiền ai hết.”

Vương Quế Chi liền nói: “Mẹ, không thể nói vậy được, lỡ có vấn đề thì sao? Đưa con xem thử.”

Nói rồi, cô giơ tay nhận lấy đứa bé. Không chờ mẹ chồng phản ứng, cô vén khăn, nắm hai chân bé, rồi vỗ hai cái “bép bép” vào mông.

Tiểu tiên nữ đang ngủ say, đột nhiên bị người lay tỉnh, hung hăng vỗ hai cái, lập tức tỉnh giấc.

Vốn đang sống tự do ở Cửu Trùng Thiên, nhưng mẹ ruột của bé lại một hai bắt bé phải xuống trần gian độ kiếp. Trăm triệu lần không ngờ đến, kiếp đầu tiên lại là ăn đòn.

Tiểu tiên nữ há miệng định chửi, nhưng vừa cất tiếng lại là âm thanh “oa oa” non nớt, không mắng được nửa câu chửi thô tục nào. Đành tức tối trợn tròn đôi mắt đen láy, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt.

Vương Quế Chi cúi đầu xuống vừa vặn bắt gặp ánh mắt ấy, sợ đến mức giật mình, suýt buông tay.

May mà bà nội đau lòng cháu gái, nhanh tay đỡ lấy. Nếu không cái đầu nhỏ ấy đập xuống đất thì nguy.

“Cẩn thận chút đi! Nếu làm rơi bảo bối của mẹ thì đừng có trách!” Thẩm Kim Linh vội vàng bọc bé lại, ôm chặt trong lòng, vừa dỗ vừa nựng: “Ngoan nào, tâm can bảo bối của bà, đừng sợ, có bà nội đây.”

“Mẹ ơi... đứa nhỏ này....ánh mắt đứa nhỏ này kỳ lắm,” Vương Quế Chi run run đưa tay chỉ vào bé trong lòng mẹ chồng, “Nó... nó mới vừa trừng con đó.”

“Trừng con à?” Bà nội cúi đầu nhìn đứa bé trong tay, quả thật thấy bé gái mở to mắt, đôi mắt ấy không mơ hồ như trẻ sơ sinh, mà trong trẻo sáng rực, như thể biết nói.

“Trời ơi, cháu gái nhà mình biết trợn mắt rồi này!” Bà sững lại một lúc rồi reo lên: “Ông nó ơi, ông có nghe không? Cháu gái nhà mình đúng là không giống mấy đứa bé bình thường!”

Ông Tống canh ngoài cửa nghe được sinh rồi thì mừng rỡ, nhưng không dám vào, chỉ sốt ruột đứng đợi. Nghe vợ nói vậy, lập tức cười rạng rỡ, liên tục đáp: “Tốt rồi tốt rồi! Tôi biết mà, cháu gái nhà mình là tiểu tiên nữ, là con gái của Tống Tử Nương Nương đấy!”

Con gái của Tống Tử Nương Nương khóc vài tiếng, rồi có vẻ mệt, chép miệng hai cái rồi còn ngáp một cái rõ to.

“Mau lên, Thúy Liên, cho bé bú đi.” Bà đưa bé cho con dâu cả, nói: “Sữa đầu là tốt nhất, để cháu gái ăn nhiều một chút. Mẹ nấu trứng gà, còn làm mì sợi cho con nữa.”

Không chỉ có trứng gà, còn có cả mì sợi!

Triệu Thúy Liên sinh con xong vốn mệt rã rời, nghe vậy thì tỉnh táo hẳn. Ôm bé vào lòng, cảm thấy đúng là bảo bối, không có bé thì sao mà có trứng gà với mì để ăn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play