Tống lão gia tử nghe thấy tiếng ồn ào thì bước ra ngoài, tay vẫn cầm cái tẩu thuốc, đứng trước cửa gõ gõ rồi lên tiếng:
“Ta còn chưa chết đâu nhé! Trong cái nhà này, chưa tới lượt mấy đứa tụi bay lắm lời mà đá xéo thằng cả! Vợ chồng nó hoài thai chính là là bảo bối của tao, xem đứa nào dám nói thêm một câu!”
Bình thường Tống lão gia tử vốn kiệm lời, nhưng một khi đã mở miệng thì tiếng vang rõ ràng, từng chữ đều có sức nặng.
Người con dâu thứ hai nghe vậy thì lập tức nín thinh, xách con trai về phòng phía tây. Nhưng trong lòng vẫn ấm ức, vừa đi vừa hậm hực, đến cửa thì đóng cái “rầm” cho hả giận.
Hai người con dâu còn lại đang ngồi trong phòng phía bắc, chăm chú may vá bên giường đất. Nghe thấy tiếng động cũng chẳng ai dám ló mặt ra.
bà Thẩm Kim Linh bưng bát nước đường trứng gà vào phòng, đặt lên tủ đầu giường rồi quay lại đỡ con dâu cả là Triệu Thúy Liên.
Triệu Thúy Liên vừa ngửi thấy mùi thơm ngọt đã quên mất cả cơn đau bụng, lập tức đón lấy bát rồi ăn ngay. Hai quả trứng gà, một bát nước đường đỏ lớn, cô ăn hết sạch.
“Giỏi lắm, ăn được là tốt rồi. Cứ có sức là đẻ thuận lợi thôi.” – Bà Thẩm Kim Linh cười tươi, mắt híp lại vì vui, rồi đưa tay xoa bụng con dâu.
Đúng lúc đó, em bé trong bụng đạp mạnh một cái, khiến Triệu Thúy Liên đau đến phải kêu “Ai ui!” một tiếng.
Bàn tay bà vẫn đang đặt trên bụng con dâu, liền reo lên vui vẻ:
“Ôi dào, đúng là bảo bối của bà nội rồi đây này!”
Triệu Thúy Liên ôm lấy lưng, cố gắng hít thở đều. Miệng vẫn còn vương mùi trứng gà, trong lòng lại không dám tin, nhỏ giọng hỏi:
“Mẹ… con.... trong bụng con… thực sự là bảo bối sao?”
“Chứ còn gì nữa!” – Thẩm Kim Linh không nén được sự kích động – “Hôm đó, mẹ với ba chồng con cùng mơ thấy Tống Tử nương nương ôm một đứa bé quấn trong khăn màu hồng, trao thẳng vào tay mẹ. Lúc đó mừng quá nên không kịp nhìn là con trai hay con gái. Nhưng con nghĩ xem, hai người nằm mơ giống hệt nhau, còn kéo dài cả đêm — chuyện đó có thể là giả à?”
Nói rồi bà hạ giọng, nghiêm túc tiếp lời:
“Hơn nữa, mẹ nhìn bụng con thấy có ánh sáng ấy. Thật đấy. Như kiểu có hào quang, y như là cô tiên nhỏ trong bụng mang đến khí lành vậy!”
“Ánh sáng?” – Triệu Thúy Liên nghe xong liền choáng váng, cúi xuống nhìn bụng mình, hình như… thật sự có gì đó khác lạ.
“Ai ui…” – Cơn đau ập đến dữ dội, bụng Triệu Thúy Liên nhói lên từng cơn, mồ hôi túa ra đầy trán. Cô nắm chặt tay mẹ chồng, run rẩy:
“Mẹ ơi, con đau quá… chắc sắp sinh rồi!”
“Không sao đâu!” – Thẩm Kim Linh vội vàng trấn an – “Yên tâm, sinh ở nhà cũng ổn thôi. Cô Lưu ở trạm y tế là cháu xa bên ngoại của mẹ đấy, trước khi làm bác sĩ chính còn hỏi mẹ kinh nghiệm đỡ đẻ nữa cơ mà! Mấy năm trước mẹ cũng từng đỡ đẻ cho người ta rồi. Cứ yên tâm, mẹ sẽ không để cục cưng bảo bối của mẹ gặp chuyện gì đâu!”
Giờ có muốn quay lại trạm xá cũng chẳng kịp nữa, Triệu Thúy Liên chỉ còn cách cắn răng, căng mình chịu đựng, tập trung sức mà sinh con.
Cơn đau vật vã suốt hai ngày trời. Ngoài trời mưa ngày càng nặng hạt, thi thoảng lại vang lên những tiếng sấm rền trời.
Đến tận nửa đêm ngày thứ ba, một tia chớp lóe lên, kèm theo tiếng sấm “rắc” như xé toạc bầu trời. Cây dương to sau nhà họ Tống bị sét đánh trúng, đổ sập, đập luôn cả một mảng tường.
“Đẻ rồi! Đẻ rồi!”
Không biết là do bị tiếng sét giật mình hay vì đúng thời điểm, nhưng Triệu Thúy Liên gồng lên một cái, cuối cùng cũng sinh được một bé gái trắng trẻo, khoẻ mạnh, khóc oe oe.
Người con dâu thứ hai, Ngô Xảo Hồng, nghe tin chị dâu sinh con gái thì khịt mũi cười khẩy trong phòng:
“Biết ngay mà, con gái– chỉ tổ tốn tiền nuôi thôi!”