Sáng sớm hôm sau trời quang mây tạnh, trận mưa dầm kéo dài cuối cùng cũng dừng lại.

Dân trong thôn lại có thể ra ngoài đi lại, chuyện nhà lão Tống sinh con gái cũng nhanh chóng lan ra khắp nơi.

Nhất là chuyện bé gái ấy ra đời đúng lúc có tiếng sấm đánh đổ cây, còn đè sập nửa bức tường — nghe rất là kỳ quái.

“Là con gái à, đúng là cái thứ đốt tiền, lúc mang thai đã tốn biết bao tiền với phiếu gạo. Giờ thì hay rồi, còn phải xây lại tường nữa.”

“Phải đó, hai vợ chồng già nhà họ Tống như trúng tà, ngày nào cũng gọi nó là bảo bối cục cưng. Tôi thấy chẳng qua là quỷ đòi nợ thôi.”

Bà bàThẩm Kim Linh đang treo vải đỏ trên cửa phòng, nghe ngoài sân có người xì xào liền không nhịn được.

Treo xong vải, bà túm lấy cái chổi rơm đi ra sân. Quệt một cái xuống nền đất còn ướt bùn, rồi vung lên, quăng cho hai người lắm mồm kia đầy một thân bùn lầy.

“Bà Tống, bà làm cái gì mà hắt bùn lên người chúng tôi hả?” Người đàn bà thấp bé dậm chân hét lên: “Nhà bà sinh đứa con gái, còn không cho người ta nói?”

Cái bà ốm lêu nghêu đứng cạnh cũng phụ họa: “Đúng rồi đúng rồi. Làm gì dữ vậy chứ, sau này nhà các người khổ đến nơi rồi.”

“Bảo bối cục cưng nhà ta cũng là để cho mấy người nói sao?” Thẩm Kim Linh giơ cái chổi lên nói lớn: “Đừng nói là sập tường, kể cả sập nhà thì cũng là chuyện nhà ta, liên quan gì đến mấy người mà xía vô? Tiểu tiên nữ nhà ta là phúc tinh, phòng mới, ăn gạo trắng, ngày lành còn ở phía trước. Mấy người chỉ biết ganh tị!”

“Xì, ganh tị cái gì chứ!” Hai người đàn bà lắm chuyện bĩu môi, trợn trắng mắt rồi bỏ đi.

Trận cãi vã ngoài sân đánh thức tiểu tiên nữ đang ngủ say trong phòng.

Vừa tỉnh dậy đã cáu, tâm trạng bực bội, lại bị bọc trong cái tã còn ướt nhẹp, mà miệng thì chỉ biết “oa oa” khóc thôi chứ có làm gì được đâu.

Thẩm Kim Linh nghe cháu khóc, vội ném chổi chạy vào nhà. Bà không thấy được, hai bà lắm chuyện ngoài kia vừa quay đầu đi thì trượt chân, cả hai ngã sõng soài trong vũng bùn.

Thẩm Kim Linh vào phòng, sờ thử tã lót, thấy ướt:

“Bảo bối ngoan, tè rồi hả, để bà thay tã nha.”

Bà vừa thủ thỉ, vừa cởi lớp vải quấn. Trước khi thay còn lau sạch sẽ, sợ tã thô chà xát làm đau chỗ kín của cháu gái.

Cơ thể thoải mái, tiểu tiên nữ mở to mắt đen nhánh nhìn người trước mặt, cười khúc khích một tiếng. Chỉ là cái miệng nhỏ còn chưa mọc răng, vừa cười liền phun ra một bãi nước miếng.

“Ai da, bảo bối cục cưng cháu gái ngoan cười với bà nè!” Thẩm Kim Linh vui quá hét lớn, chỉ hận không thể để cả nhà đều biết cháu gái nhà mình không giống mấy bé gái bình thường.

Tống lão gia tử vừa sáng sớm đã đứng ngoài sân đi qua đi lại, không thấy cháu  gái trong lòng cũng sốt ruột. Nhưng nghe bà già nói cháu biết cười rồi, ông cũng vui theo,  hết đi tới lại đi lui mấy vòng liền.

Tống lão lại gọi con cả: “Quảng Trụ à, đi Cung Tiêu Xã mưa một ít thịt về, xào món ngon ăn mừng đi. Cháu gái bảo bối nhà ta, đúng là yêu không chịu được.”

Tống Quảng Trụ mấy ngày nay ngủ tạm ở nhà ngang, nhường buồng trong cho vợ ở cữ. Vả lại đêm qua mấy anh em lo xây lại tường, có ai ngủ được đâu.

Vừa nghe cha gọi đi Cung Tiêu Xã, liền chui đầu vào chăn, giả vờ không nghe thấy.

Tống lão thấy con cả không đi, liền gọi tiếp: “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ? Đứa nào đi Cung Tiêu Xã đây?”

Con dâu hai Ngô Xảo Hồng ló đầu ra từ sau rèm, tựa vào khung cửa nói:

“Cha, đứa nhỏ mới sinh thôi, có phải đầy tháng đâu mà tiệc với tùng. Mua thịt làm chi cho tốn? Có thương mấy cũng không đến mức vậy chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play