Lớp đất cứng màu đen bị đập vỡ, một dòng suối ngầm bất ngờ phun trào, khiến Lâm Noãn Noãn hoảng hốt bật lùi.

Cô vội lau nước bắn lên mặt, đầu lưỡi nếm được vị ngọt thanh thoảng qua môi. Thử đưa tay hứng một ngụm nước uống, liền phát hiện dòng nước ấy mát lạnh, ngọt dịu, còn ngon hơn cả nước suối nguyên sinh trong kiếp trước từng nếm qua!

Đôi mắt Lâm Noãn Noãn sáng rực nhìn dòng nước không ngừng tuôn chảy.

Chắc chắn là linh tuyền! Tuy không thể gieo trồng trong không gian, nhưng chỉ riêng có dòng linh tuyền này thôi cũng đã là trời ban rồi.

Cô bận rộn trong không gian một hồi lâu, cuối cùng đục ra một ao nhỏ chưa đến hai trượng vuông để gom nước suối.

Dòng nước không còn trào ra ào ạt như trước. Lâm Noãn Noãn thử múc nước bằng thau, lấy được mấy thùng lớn mà mặt nước vẫn chẳng hề hạ xuống.

Lúc này cô mới hiểu, linh tuyền này e là chảy mãi không ngừng, ít nhất là hiện tại vẫn vậy.

Tuy không có đất để trồng trọt trong không gian, nhưng trong thôn đâu đâu cũng có đất hoang, cô không tin không tìm được mảnh nào có thể canh tác.

Dùng nước linh tuyền tưới vào, chắc chắn đất sẽ càng thêm màu mỡ.

Lâm Noãn Noãn lục lọi lại trong không gian, ngoài lương thực và vật dụng sinh hoạt, còn có kha khá những món linh tinh khác.

Tất nhiên, trong số đó quan trọng nhất vẫn là dược phẩm. Đây là những thứ cô thu thập được trong quá trình dời về vùng hẻo lánh, hoặc là cướp được từ hiệu thuốc, hoặc dùng đồ ăn và vật dụng đổi lấy từ người khác.

Thuốc kháng viêm, thuốc cảm mạo, vài loại thuốc hạt nhỏ đều có đủ cả. Nghĩ đến vết thương nơi chân phụ thân, Lâm Noãn Noãn trầm ngâm. Kỳ thực khi xưa Lâm Đại Sơn ngã cũng chẳng nặng, chủ yếu trật mắt cá chân.

Sau không điều trị đúng cách, lại thường xuyên làm việc nặng nhọc, nên bệnh càng ngày càng nặng thêm.

Trong tay cô chỉ có ít cao dán Vân Nam Bạch Dược, mấy loại rượu thuốc đơn giản, chẳng rõ hiệu quả ra sao.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cứ thử cho ông dùng tạm vậy, mỗi ngày lại ngâm chân bằng nước linh tuyền, liều chết cứu sống một phen.

Đợi đến khi có được bạc lớn, cô nhất định sẽ đưa phụ thân vào thành chữa bệnh, không tin không chữa khỏi được!

Còn chuyện đưa mấy thứ này ra ngoài thế nào… ánh mắt Noãn Noãn khẽ xoay, đã có chủ ý.

Lúc cô từ trong bụi cỏ đứng lên, thì thấy Lâm Đại Sơn đã vá xong mảng tường bị thủng đến bảy tám phần, còn Lý Uyển Nương cũng vừa quét sạch cành khô, lá rụng trong phòng.

Xem qua không gian một lượt, Noãn Noãn giống như ăn được viên định tâm hoàn, chạy đến phụ giúp Lý Uyển Nương làm việc.

Cả nhà đồng lòng, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp xong một lượt sân viện, trông ra được dáng vẻ tươm tất.

Thấy trời cũng đã xế chiều, Lý Uyển Nương đi đến căn nhà tranh thấp hơn cạnh đó nơi vốn dùng làm bếp chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.

Vừa nhìn vào, trong bếp chỉ có mỗi cái bếp đất và hai cái bát sứ bể mất nửa, còn lại toàn là tro tàn, bùn đất, cành lá khô và vài khúc củi vụn, ngoài ra chẳng thấy thứ gì có thể dùng được.

Rời khỏi nhà họ Lâm, xoong nồi bát đũa tất nhiên chẳng có cái nào mang theo. Nhìn hai cái bát bẩn đọng ít nước mưa, dưới đáy là bùn sình, Lý Uyển Nương nhíu mày, tỏ vẻ khó xử.

Lúc này, Lâm Noãn Noãn chạy tới, kéo tay cô, dịu giọng an ủi:

“Nương, đừng lo, chúng ta tìm kỹ lại xem, biết đâu lại lục ra được thứ gì dùng được thì sao!” Nghe cô nói, Lý Uyển Nương gật đầu.

Chẳng mấy chốc, cô mừng rỡ reo lên:

“A! Trong đống cành lá này có một cái nồi gang lớn, dù bẩn một chút nhưng vẫn còn dùng được!”

“Wa! Ở đây còn có mấy cái bát này nè!” Noãn Noãn từ lò bếp lôi ra mấy cái bát và đôi đũa. Lâm Đại Sơn nghe tiếng cũng vội chạy đến.

Khác với vẻ vui mừng của Lý Uyển Nương, ông gãi gãi đầu tỏ vẻ khó hiểu:

“Căn nhà này bỏ hoang lâu lắm rồi, bát đũa thì không nói làm gì, sao lại còn có cái nồi gang tốt thế này?”

Tim Lâm Noãn Noãn run lên một cái, vội đáp:

“Có khi nào là ai đó trộm mang đến giấu ở đây, sau lại quên mất thì sao!”

Nghe cô nói vậy, Lâm Đại Sơn ngẫm nghĩ rồi cũng thấy có lý.

Ngoài cách giải thích đó, thật chẳng nghĩ ra lý do nào khác.

Chẳng lẽ là Bồ Tát hiện linh, ban cho nhà họ những món đồ này? Nghĩ vậy thì cũng quá huyền hoặc rồi. Lâm Noãn Noãn lặng lẽ lau mồ hôi trán.

Tuy cô có không gian, nhưng chuyện lấy đồ ra lại không tiện, phải luôn che giấu, khổ không kể xiết.

Mấy món đồ kia đều là nhân lúc hai người không chú ý, cô lén mang ra đặt sẵn.

Thậm chí còn cố tình chọn loại kém nhất, may mà ở tiểu huyện thành này hay có người quê mua loại nồi gang kiểu cũ, cô thường thủ sẵn hàng.

Nếu mà lấy ra cái chảo chống dính hay nồi áp suất hiện đại, chắc chắn dọa người ta mất. Lý Uyển Nương lại vui vẻ kêu lên:

“A, trên vách tường còn treo một bao gạo lứt, vẫn chưa bị hư kìa!”

Lâm Noãn Noãn mỉm cười, giấu công trạng chẳng để lộ ra ngoài.

“Gần đây có dòng suối, con đi xem thử có bắt được con cá, con tôm gì không, nương cứ nấu cơm trước nhé.”

Lâm Đại Sơn vừa dứt lời, Lâm Noãn Noãn đã nhanh nhảu bày tỏ cũng muốn theo.

Ông không nỡ làm trái, đành đồng ý: “Nhưng con phải chơi xa mép nước một chút, nghe chưa?”

Lâm Đại Sơn nghiêm giọng dặn dò: “Con biết rồi, phụ thân.”

Noãn Noãn chu môi, giẫm chân dưới đất, vẻ mặt buồn bực:

“Thật ra… con có chuyện muốn nói với phụ mẫu.”

“Con sao vậy?” Lý Uyển Nương khẩn trương bước tới.

“Con không muốn gọi là Lâm Y Y nữa. Đó là tên do tổ mẫu đặt, con muốn gọi là Lâm Noãn Noãn, chữ Noãn trong từ ‘nếp’.

Con nghe mấy người trong thôn bảo gạo nếp nấu lên ngon lắm! Con thích gạo nếp, con muốn gọi là Noãn Noãn!”

Lâm Noãn Noãn từ lâu đã thấy cái tên Lâm Y Y này khó nghe. Cô cũng cảm nhận được rằng nguyên chủ xưa kia cũng chẳng ưa gì cái tên ấy.

Quả nhiên là do Lưu lão bà đặt, vừa qua loa vừa tùy tiện, còn nói con gái mà, cứ đặt cái tên xấu dễ nuôi là được.

Trong khi với cháu trai thì đặt hẳn là Gia Bảo bảo vật trong nhà sợ ai không biết là bảo bối của bà ta.

Lời Noãn Noãn nói đâu ra đó, lại thêm giọng nói trẻ con non nớt, càng khiến người nghe mềm lòng, mà cái tên Noãn Noãn quả thật dễ nghe, lại mang ý tốt lành.

“Được được, sau này chúng ta gọi là Noãn Noãn, con yên tâm, có một ngày, mẫu thân nhất định sẽ cho con ăn thử gạo nếp, bánh trôi, bánh nếp đều làm từ gạo nếp cả, ngon lắm! Sau này mẫu thân làm hết cho con ăn.”

Lý Uyển Nương ôm lấy Noãn Noãn, mắt rưng rưng, liên tục đáp ứng.

Người phụ nữ đa sầu đa cảm nghĩ đến cảnh ngộ hiện tại của cả nhà, không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.

Lâm Đại Sơn không nói lời nào, chỉ lặng lẽ vòng tay ôm lấy hai mẹ con, như muốn trao gửi một sự an ủi âm thầm.

Lâm Noãn Noãn hơi nhíu mày, có chút không tự nhiên, nhưng cũng không vùng ra.

Cô thở dài trong lòng, trong không gian có bao nhiêu gạo nếp cô muốn ăn lúc nào cũng được là, chỉ là hiện giờ không thể lấy ra…

Đợi Lý Uyển Nương trút hết nỗi uất ức, khóc chán rồi lau nước mắt, cười đẩy Lâm Đại Sơn:

“Thôi nào, mau đi xem dòng suối đi, kẻo lát trời tối mất.”

Hai người vẫy tay chào Lý Uyển Nương, lặng lẽ rảo bước về phía dòng suối.

Lâm Đại Sơn vốn là người trầm Noãn, bình thường cũng rất ít khi chuyện trò với Lâm Noãn Noãn…


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play