Vương triều Đại An, trấn nhỏ vùng biên của Ninh Châu, thôn Cổ Hoè. Nắng gắt như thiêu đốt, lá cây xanh mướt cũng bị mặt trời hun đến quăn queo, ủ rũ rũ rượi.

Dù đã về chiều nhưng cái nóng vẫn oi ả đến ngột ngạt, ngoài tiếng ve kêu yếu ớt, khắp nơi đều tĩnh lặng, chỉ có sân tranh ở đầu thôn phía đông vọng ra tiếng ồn ào náo nhiệt. Tiếng mắng chửi the thé của bà lão vang vọng cả khoảng sân nhỏ, khiến vài con chim giật mình bay tán loạn.

[Phì! Đồ con gái sao chổi, còn dám đòi ăn bánh bao thịt? Cút! Có cơm ăn là tốt lắm rồi!]

Trong gian nhà chính, một bà lão gầy gò chừng năm mươi tuổi, tay chống hông, bàn tay khô gầy như vuốt gà chỉ thẳng vào cô bé đang ngồi bên bàn mà quát tháo không ngừng, giọng nói đầy cay nghiệt, nét mặt dữ dằn đáng sợ.

Cô bé rũ đầu, gương mặt gầy gò nhỏ nhắn tràn đầy sự sợ hãi và cam chịu. Ánh mắt len lén liếc sang người bên cạnh một thằng nhóc béo núc, là đường ca của cô đang há miệng nhai ngấu nghiến chiếc bánh bao mềm thơm, khiến cô bé âm thầm nuốt nước bọt.

Lưu lão bà hất tay như đuổi ruồi, giọng khinh bỉ:

[Mau cút đi, đừng có ngồi đấy chướng mắt, mày ra sân chẻ củi cho ta!]

Vừa quay đầu nhìn thấy Lâm Gia Bảo, bà lập tức đổi mặt, từ dữ tợn thành hiền từ trong nháy mắt, miệng cười lấy lòng:

[Ngoan nào Gia Bảo, ăn nhiều chút đi con, dạo này nhìn con gầy đi thấy rõ.]

Cậu béo núc đáp lại bằng cái giọng ồm ồm, vừa ăn vừa nhét đầy bánh bao vào miệng, hai má mũm mĩm phồng lên như bánh bao nhân thịt.

Lâm Y Y buồn bã rời khỏi nhà, lặng lẽ bước đến nhà củi, cầm lấy rìu bắt đầu chẻ củi, tay chân cứng đờ như cái máy.

Nhưng Lâm Gia Bảo lại chạy theo ra sau, tay cầm một chiếc bánh bao thịt, đưa đến trước mặt cô bé mà lắc lắc, mắt hí lại cười gian:

[Ê~ bánh bao thịt thơm quá nè, có muốn ăn không?]

Lâm Y Y cắn môi, định vươn tay ra lấy.

Ai ngờ Lâm Gia Bảo lại nhanh tay rụt lại, khiến cô bé hụt hẫng, hắn còn cười hô hố khiêu khích:

[Không cho ăn! Muốn thì tự mà lấy!]

Lâm Y Y tức giận, ném luôn cái rìu xuống, đuổi theo hắn.

[Lại đây nè, đồ sao chổi, tới bắt ta đi!]

 Lâm Gia Bảo giơ cao bánh bao, chạy loăng quăng khắp sân như đang dắt chó chạy vòng vòng, cười đắc ý vô cùng.

Chạy mãi, hắn dẫn Lâm Y Y ra đến sau sân.

Khi đi qua một ao nước nhỏ, Lâm Gia Bảo né người tránh sang bên, còn Lâm Y Y vì chạy nhanh lại vấp phải một hòn đá, cả người loạng choạng rồi ngã nhào xuống ao.

 

Bùm!

Một tiếng động vang lên, cô bé rơi thẳng xuống nước. Lâm Gia Bảo đứng sững lại, tay vẫn cầm bánh bao, mắt nhìn cô em họ vùng vẫy giữa làn nước, hoàn toàn chết trân.

Cái ao này không lớn cũng chẳng sâu, chỉ là ao tích trữ nước do nhà họ Lâm đào, nhưng đối với một đứa trẻ chín tuổi không biết bơi thì cũng đủ để khiến cô bé hoảng loạn.

 

Ùm ùm…

Khi thấy Lâm Y Y dần chìm xuống, lúc này Lâm Gia Bảo mới hốt hoảng, hét lớn:

[A nãi ơi! Lâm Y Y rơi xuống ao rồi!]

[Đúng là sao chổi, cả ngày chẳng yên lấy một lúc!]

Bà Lưu xụ mặt, lầm bầm chửi rủa rồi tất tả chạy đến.

Nhìn trái nhìn phải, cuối cùng bà ta dùng cây sào dài gạt Lâm Y Y từ dưới nước lên bờ, hai tay nhấc lên như đồ vật.

Lâm Y Y mặt trắng bệch, mắt nhắm nghiền, đầu rũ xuống, nước nhỏ tong tong. Lưu lão bà tiện tay ném cô bé dưới gốc cây lớn.

Lâm Gia Bảo còn dùng chân hất hất vào người cô:

[Nè, sao chổi, đừng có giả chết, dậy chơi tiếp nào.]

[Đừng để ý nó, có chút nước thế mà chết được à.]

Bà Lưu nhổ một bãi nước bọt về phía cô bé, mắt đảo tròn khinh bỉ, trong bụng lẩm bẩm: [đúng là thứ xui xẻo.]

Quay sang Lâm Gia Bảo, bà ta lại cười nịnh nọt:

[Ngoan, cháu cưng, đừng chơi nữa, nãi nãi nấu cho con trứng ốp la rồi, mau vào ăn thôi.]

Hai bà cháu vừa nói vừa cười vui vẻ quay về nhà.

Cô bé gầy gò dựa vào gốc cây, lặng lẽ bị bỏ lại.

Trong cơn mê man, khi nghe đến ba chữ trứng ốp-la, khoé mắt cô rơi ra một giọt lệ. Noãn Noãn cũng muốn ăn trứng ốp-la…

[Phụt…]

Lâm Noãn Noãn mở mắt tỉnh dậy, đầu óc mơ màng, ngực nặng như bị đè nén, quay đầu phun ra mấy ngụm nước mới thấy dễ chịu hơn chút.

Một loạt ký ức xa lạ tràn vào đầu cô khiến mày cô hơi nhíu lại.

Cô vẫn nhớ khoảnh khắc cuối cùng, mình bị bỏ lại trong toà nhà đầy thây ma, rồi họ kích nổ bom…

Cả toà nhà cùng đám thây ma và người sống sót đều bị thiêu rụi trong biển lửa.

Không ngờ ông trời chưa tuyệt đường cô, cô thế mà lại sống lại.

Ký ức của nguyên thân dần rõ ràng trong đầu, khiến ngực cô nghẹn lại, có cảm giác như có một cục bông bị nhét trong cổ họng.

 

Con mụ già trọng nam khinh nữ này đúng là độc ác!

Lâm Noãn Noãn đứng dậy, vắt sơ cái áo vải thô ướt sũng trên người, rồi vèo một cái chạy ra sân trước, vừa khéo bắt gặp bà Lưu đang bưng bát trứng ốp la lên bàn.

Trong cái bát sứ mẻ một góc là hai quả trứng chiên.

Nhớ lại tâm nguyện cuối cùng của cô bé, Lâm Noãn Noãn chẳng buồn nghĩ ngợi, đưa tay chộp lấy trứng.

 

Chát! Một đôi đũa đánh mạnh lên mu bàn tay cô.

Bà Lưu trợn mắt, giọng sắc như dao cạo:

[Đồ sao chổi, vừa uống no nước còn chưa đủ hả? Gia Bảo còn chưa ăn mà mày dám tranh à? Cả ngày chẳng làm gì ngoài nghĩ đến ăn, lười thì chớ lại còn ham ăn! Xem sau này nhà nào thèm lấy mày!]

Lâm Noãn Noãn ôm tay đỏ ửng vì bị đánh, nghiến răng nghiến lợi trong lòng. Lâm Gia Bảo ngồi trước bàn gào lên:

[A nãi, con muốn ăn hai cái trứng!]

Bà Lưu lập tức tươi cười rạng rỡ:

[Được được, đều là của cháu ngoan!]

Lâm Gia Bảo hí hửng gắp cả hai quả trứng vào bát, còn không quên liếc cô đầy đắc ý.

Lâm Noãn Noãn cười lạnh, đột nhiên lao đến, giật bát trong tay hắn, rồi nhanh như chớp chộp lấy hai quả trứng nhét luôn vào miệng.

Cô trừng mắt nhìn hắn, nhai trứng như đang nhai đầu hắn vậy.

Hai má phồng lên như chuột đồng tích trữ lương thực, dù đau nhức cũng không ngừng lại.

Dù bị nghẹn muốn chết, cô vẫn cố nuốt hết trứng.

Xong xuôi, Lâm Noãn Noãn tươi cười rạng rỡ, nhìn tên béo mập trước mặt:

[Hai quả trứng bị tao ăn hết rồi. Muốn ăn à? Tao nhả ra cho, có lấy không~?]

Tên mập bịt miệng nôn khan. Vừa rồi nhìn cảnh Lâm Noãn Noãn như dã thú vồ mồi mà nuốt chửng trứng ốp la, hắn bị dọa đến ngây người. Đến giờ mới nhận ra trứng của mình mất rồi! Tức đến mức hắn oà khóc:

[Trả trứng ốp la cho ta!]


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play