Edit: Xà Phòng Ngoan.
“Một khi đã như vậy... ta liền không thể để ngươi gặp người bạn kia của ta...” Đại Nghệ có chút khó xử nói, “Đây là điều ta đã hứa hẹn với hắn...”
“Thôi vậy...” Đỗ Vũ cũng bất đắc dĩ nói, “Không có hắn, chúng ta vẫn còn cách.”
“Huynh đệ Bàng Mông, ngươi có cách gì sao?” Đại Nghệ hỏi.
“Đương nhiên có.” Đỗ Vũ chống tay vào tường, ánh mắt sâu thẳm nhìn xuống đất, chỉ thấy hắn trầm ngâm một hồi rồi hỏi: “Ngươi từng nghe đến Đấu Chiến Thắng Phật - Tôn Ngộ Không chưa?”
“Đấu cái gì gì Ngộ Không...?” Đại Nghệ nghi hoặc hỏi, “Là ai vậy?”
“Ai?” Đỗ Vũ có chút sững người, “Tôn Ngộ Không đó, ngươi không biết sao?”
Nói xong, Đỗ Vũ liền hối hận. Đây là đâu? Đây là thời đại mà người ta có thể từng nghe đến “Tôn Ngộ Không” ư? Nơi này chính là thời thượng cổ cơ mà!
“Haizz...” Đỗ Vũ bất đắc dĩ thở dài, “Thôi đi, đừng nói gì đến Tôn Ngộ Không nữa, ngươi dẫn ta đi tìm Cửu Anh, ta sẽ tự tay giết chết nó.”
“Cái này...”
Dù đã đồng hành với nhau, Đại Nghệ vẫn không thể nhìn thấu thực lực thực sự của Đỗ Vũ.
Đại Nghệ ngẩng đầu nhìn bầu trời nắng gay gắt, quay sang nói với Đỗ Vũ: “Được, một khi đã như vậy, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi xuất phát. Cửu Anh đang ở vùng hung thủy phía bắc, từ đây đến đó không xa, chỉ mất một ngày đi đường.”
Đỗ Vũ cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngày mai xuất phát?
Những vầng mặt trời đó dường như vĩnh viễn không lặn, vậy thì phân biệt hôm nay và ngày mai như thế nào?
Mặt trời... lặn?
“Hả?”
Đỗ Vũ chăm chú nhìn lên trời.
Tại sao chỉ còn chín mặt trời?
Hắn tưởng ánh sáng mặt trời làm hắn hoa mắt, nhưng đếm đi đếm lại, đúng là chín cái.
“Đại Nghệ!” Đỗ Vũ nghi hoặc hỏi, “Bầu trời vốn dĩ có mấy mặt trời?”
“Huynh đệ Bàng Mông, ngươi hồ đồ rồi sao? Bầu trời từ trước đến nay chỉ có một mặt trời thôi mà.”
“Không, không phải.” Đỗ Vũ hơi sốt ruột, hắn chỉ tay lên trời: “Trên trời kia, hiện tại có bao nhiêu mặt trời hả!?”
“Hiện tại là mười cái mà.” Đại Nghệ vẫn chưa hiểu chuyện gì.
“Nhưng tại sao bây giờ chỉ có chín cái?” Đỗ Vũ cảm thấy như mình vừa nắm bắt được một manh mối gì đó, nhưng manh mối ấy lại vô cùng mờ nhạt, chỉ cần hơi lay động một chút là sẽ đứt đoạn. Nếu bầu trời giờ chỉ còn chín mặt trời, vậy “Nghệ xạ cửu nhật” chẳng phải không thể xảy ra sao?
“Mười cái, chín cái thì khác gì nhau đâu? Trên trời khi thì mười, khi thì chín.” Đại Nghệ đã thấy quen nên không lấy làm lạ, “Đối với chúng ta mà nói, cũng chẳng có gì khác biệt.”
Đỗ Vũ cúi đầu suy ngẫm, mặt trời khi thì mười, khi thì chín?
Chẳng lẽ...?
Có một cái là mặt trời thật sự mọc rồi lặn, còn những cái khác thì không?
Nhưng như thế thì quá phi lý!
Khoan đã, nếu đã ở trong câu chuyện “Nghệ xạ cửu nhật”, thì liệu “khoa học” có còn quan trọng không?
Không — vẫn quan trọng.
Mặt trời mọc và lặn là điều chắc chắn, nhưng tại sao những mặt trời khác lại không? Chúng cứ treo lơ lửng trên bầu trời như thế? Dù là ban đêm, chúng vẫn như cũ chiếu sáng khắp mặt đất.
Vì sao Hậu Nghệ không thể bắn rơi mặt trời cuối cùng?
Đỗ Vũ lần đầu tiên thử dùng khoa học để lý giải truyền thuyết. Nếu suy đoán như vậy, thì chín thứ kia trên trời nhất định không phải mặt trời thật sự!
Vậy những quả cầu lửa khổng lồ giống mặt trời ấy rốt cuộc là thứ gì? Cho dù chúng không phải mặt trời, thì một người phàm có thể bắn rơi được chúng sao?
“Huynh đệ Bàng Mông, ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao, chỉ là cảm thấy có điều gì đó chưa hiểu rõ, ta phải về nghỉ ngơi trước, chúng ta đã hẹn, ngày mai sẽ xuất phát.”
Nói rồi, Đỗ Vũ quay về phòng.
Bên ngoài, một cậu bé trốn trong bóng tối, thấy Đỗ Vũ rời đi mới chậm rãi bước vào phòng.
“Hữu Cùng?” Đại Nghệ thấy cậu bé thì mỉm cười, “Sao ngươi lại đến đây?”
“Nghệ ca, ta cảm thấy người tên Bàng Mông kia không phải người tốt.” Hữu Cùng cúi đầu lẩm bẩm.
“Sao lại như vậy được?” Đại Nghệ ôm cậu bé lại, “Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt lắm. Hơn nữa, tuy hắn trông có vẻ không nghiêm túc, nhưng lại mang tâm cứu thế, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện bắn mặt trời, diệt yêu thú.”
Hữu Cùng vẫn còn chút bất mãn, nhưng nghe Đại Nghệ nói vậy, cũng có phần dao động.
“Hữu Cùng à, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ cùng hắn đi tiêu diệt Cửu Anh, ngươi ở nhà giúp ta chăm sóc Hằng Nga được không?”
“Tiêu diệt Cửu Anh?” Hữu Cùng kinh ngạc kêu lên, “Vậy nhất định huynh phải mang theo Tiểu Ba cùng đi!”
“Tiểu Ba?” Đại Nghệ lắc đầu, “Không được, nếu ta đã đổi tên cho Tiểu Ba, thì không còn muốn nó dính vào những chuyện này nữa. Ta chỉ mong nó có thể sống bình an.”
“Nhưng liệu người kia có thật sự đánh thắng được Cửu Anh không...?”
“Kỳ thực ta cũng không biết.” Đại Nghệ thở dài nói, “Dù cho Bàng Mông huynh đệ không đi, thì ta sớm muộn gì cũng phải đi.”
Hữu Cùng ấm ức đứng đó, không biết nên nói gì.
“Nghệ.” Hằng Nga từ trong phòng chậm rãi bước ra, “Chàng thật sự phải đi sao?”
“Phải. Ta sẽ cùng Bàng Mông huynh đệ đi trừ khử Cửu Anh.”
“Không thể nào... không đi được sao?”
“Đừng lo lắng, nương tử. Ta nhất định sẽ bình an trở về.”
Hằng Nga cắn môi, khẽ thì thầm:
“Nghệ, chàng đã hứa sẽ cùng ta đầu bạc răng long... Nhưng Cửu Anh không phải là yêu thú bình thường, nếu Bàng Mông là tiên nhân, lẽ nào còn cần một người phàm như chàng đi giúp đỡ?”
Đại Nghệ đứng dậy, nhẹ nhàng ôm Hằng Nga vào lòng, nói: “Đừng lo lắng, nương tử. Nàng quên rồi sao? Chiến huynh đã nói với ta, hai ta nhất định sẽ đầu bạc răng long.”
Đúng vậy, tất cả những điều trước mắt này, Chiến huynh đều từng tiên đoán.
Hữu Cùng đứng bên cạnh cảm thấy mình có phần dư thừa, lặng lẽ lùi ra đến cửa.
“Hữu Cùng.” Đại Nghệ gọi lại, “Hằng Nga tẩu tẩu giao phó cho ngươi chăm sóc.”
“Không được.” Hằng Nga ngắt lời, “Hữu Cùng nhất định phải đi theo chàng. Hữu Cùng có thể khống chế Tiểu Ba, như vậy chàng sẽ càng an toàn hơn.”
“Nương tử.” Đại Nghệ nói, “Thời tiết đang nắng nóng, nàng còn phải lo chuyện gia đình, ta thật sự không đành lòng. Để Hữu Cùng giúp nàng một tay, đừng lo cho ta. Nàng quên rồi sao? Nếu thực sự gặp nguy hiểm, ta còn có ‘thứ đó’ mà.”
Nghe đến đó, Hằng Nga mới hơi yên tâm hơn một chút.
……
Tại Cục Quản lý Truyền thuyết, Đổng Thiên Thu đang theo dõi hai màn hình, lần lượt chiếu hình ảnh của Đỗ Vũ và Đại Nghệ.
Những lời nói của Đại Nghệ được cô tỉ mỉ ghi chép lại. Giờ đây, cô cũng không rõ rốt cuộc Đại Nghệ đang che giấu bí mật gì.
“Đỗ Vũ.” Đổng Thiên Thu hướng về phía Đỗ Vũ đang nằm trên giường nói, “Tình hình dường như đã có chút thay đổi, tôi cần thương lượng với cậu một chút.”
“Chị nói đi, Thiên Thu tỷ, tôi nghe đây.”
Đổng Thiên Thu chỉnh lại tư liệu trên tay, nói với Đỗ Vũ: “Trước kia chúng ta từng nói với cậu, cậu là người thứ hai trong vòng 900 năm qua có thể tiến vào truyền thuyết.”
“Đúng, tôi nhớ rõ.”
“Mà người đầu tiên, tên là Chiến Kỳ Thắng.”
“Chiến... Kỳ Thắng?”
“Đúng vậy. 900 năm trước, hắn tiến vào truyền thuyết và từ đó chưa từng quay về.”
“Hắn gặp nguy hiểm sao?”
“Không. Chính xác mà nói, hắn đã phản bội Cục Quản lý Truyền thuyết.” Giọng nói của Đổng Thiên Thu trở nên lạnh lẽo, như đang kể về một người xa lạ.
“Phản bội...? Tại sao?”
“Lý do cụ thể hiện giờ chưa thể nói rõ với cậu, nhưng tôi cần nhắc nhở rằng Chiến Kỳ Thắng hiện rất có khả năng đang tham gia vào truyền thuyết Nghệ Xạ Cửu Nhật.”
“Hắn... đang ở cùng truyền thuyết với tôi?”
“Đúng vậy. Hơn nữa, hắn đã cắt đứt liên hệ với Cục Quản lý Truyền thuyết. Chúng ta không thể thấy được hình ảnh của hắn, nhưng vừa rồi tôi nghe được cuộc trò chuyện giữa Đại Nghệ và Hằng Nga, trong đó nhắc đến một người gọi là ‘Chiến huynh’. Người này rất có thể chính là Chiến Kỳ Thắng.”
Đổng Thiên Thu đẩy nhẹ gọng kính, tiếp tục nói.
“Dục nhương này loạn, tất Chiến Kỳ Thắng. Đó là ám hiệu hắn từng để lại. Vì thế, người giúp Đại Nghệ diệt trừ yêu thú Đại Phong kia, chính là hắn.”
Sắc mặt Đổng Thiên Thu trở nên nghiêm trọng. “Tôi nghi ngờ hắn đã tham gia vào truyền thuyết này từ rất sớm, nhưng hiện tại chúng ta không thể xác định mục đích của hắn là gì.”
Đỗ Vũ trầm ngâm suy nghĩ. Giờ đây những manh mối hắn có được vẫn còn rất hỗn loạn. Hắn ngồi dậy, lấy ra một xấp kịch bản, lật sang mặt sau, rồi nhặt lên một cành cây cháy đen trên mặt đất, bắt đầu ghi lại tất cả những điểm nghi vấn.
Thứ nhất, Đại Nghệ là một người phàm. Đổng Thiên Thu từng nói rằng cô đã xem câu chuyện truyền thuyết này vô số lần, vậy rốt cuộc điều gì đã khiến thân thế của Đại Nghệ bị sai lệch?
Thứ hai, trong mười mặt trời có một mặt trời sẽ lặn xuống. Điều này cho thấy chỉ có một là mặt trời thật sự, vậy còn chín cái còn lại là gì?
Thứ ba, giữa Đại Nghệ và Hằng Nga có điều gì đó đang bị che giấu. Trước mắt vẫn chưa rõ là gì, nhưng cảm giác mơ hồ cho thấy Đại Nghệ không đơn thuần chỉ là một phàm nhân.
Thứ tư, chuyện Hằng Nga tham phú phụ bần. Nếu chưa từng gặp Hằng Nga, Đỗ Vũ có lẽ đã tin vào câu chuyện đó. Nhưng sau khi tận mắt thấy ánh mắt nàng dành cho Đại Nghệ, trong đó có tình yêu chân thành.
Hơn nữa, căn nhà bên cạnh dù lâu năm không có người ở nhưng sạch sẽ không nhiễm chút bụi, điều này không giống hành vi của một người phụ nữ chỉ biết sống trong nhung lụa. Hằng Nga là người hiền thục, hiểu chuyện, và thật lòng yêu Đại Nghệ.
Thứ năm, bạn của Đại Nghệ – Chiến Kỳ Thắng. Người này có lẽ chính là “Tiểu Chiến” trong lời nói của Cục trưởng. Đỗ Vũ không rõ lập trường hay mục đích của hắn, chỉ cầu xin hắn đừng phá rối vào thời khắc then chốt.
Nhìn thấy trên màn hình hình ảnh Đỗ Vũ cẩn thận sắp xếp lại manh mối, Đổng Thiên Thu có chút thay đổi đánh giá về hắn. Người này tuy bề ngoài có vẻ cẩu thả, nhưng tâm tư lại rất tỉ mỉ, biết đâu thật sự có một tia hy vọng hoàn thành nhiệm vụ.
Đỗ Vũ cẩn thận gấp tờ giấy lại, cất vào trong ngực.
“Thiên Thu tỷ, xuyên vào truyền thuyết, đúng là chuyện quá mức không tưởng.”
“Vậy sao?” Đổng Thiên Thu đáp lại một cách lãnh đạm.
“Đúng vậy, có rất nhiều chuyện thật sự rất khó tin. Như là anh hùng xạ nhật trong lời kể của mọi người – Hậu Nghệ, lại bình dị và gần gũi đến thế.”
“Quả thật vậy.” Đổng Thiên Thu nói, “Cũng có thể vì hắn là một phàm nhân, không có gì để kiêu ngạo.”
Đỗ Vũ cười khổ một tiếng: “Hơn nữa ai mà nghĩ được, vị đại anh hùng này lại nói chuyện không rõ lời, bị líu lưỡi.”
“Líu lưỡi…?” Đổng Thiên Thu nhíu mày lại, nói, “Đúng rồi, trong những phiên bản trước đây, Hậu Nghệ đâu có bị líu lưỡi.”
“Hả?” Đỗ Vũ ngạc nhiên, chẳng lẽ việc Đại Nghệ nói chuyện không rõ ràng là điều chỉ có ở lần xuyên này sao?
Thận trọng suy nghĩ, Đỗ Vũ lại lấy tờ giấy trong lòng ra, ghi thêm điều thứ sáu.
Thứ sáu, lần đầu tiên Đại Nghệ nói chuyện không rõ ràng.
Có cảm giác bây giờ cần một chiếc chìa khóa, để xâu chuỗi tất cả những manh mối này lại với nhau.
Tuy trời còn sáng, nhưng Đỗ Vũ đã có chút mệt mỏi. Trong đầu cứ quanh quẩn những manh mối hỗn loạn ấy, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cục Quản lý Truyền thuyết .
Khi truyền thuyết hạ màn, Tạ Tất An để Tạ Cẩm và Phạm Tiểu Quả về nghỉ trước, nhưng hắn và Phạm Vô Cứu thì nhất quyết không chịu rời đi.
Đổng Thiên Thu đành để họ tiếp tục ngồi đó, cả cục Quản lý Truyền thuyết không ai lên tiếng đề nghị nghỉ ngơi.
…
Không biết đã qua bao lâu, có người đến gõ cửa.
Đỗ Vũ lảo đảo đứng dậy, phát hiện bên ngoài còn nóng hơn cả hôm qua. Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên bầu trời là mười mặt trời chói chang.
“Huynh đệ Bàng Mông.” Đại Nghệ lại gõ cửa.
Đỗ Vũ mở cửa liền thấy đầu Đại Nghệ đầy mồ hôi.
“Sắp xuất phát rồi sao, Đại Nghệ ca?”
“Không, còn phải đợi một chút. Ngươi có thể giúp ta một việc được không?”
Đi theo Đại Nghệ ra ngoài phòng, Đỗ Vũ thấy ngay trước cửa có trải một tấm chiếu, trên chiếu là một lão ông, trông như đã không còn sống.
“Có thể giúp ta chôn ông ấy được không?”
Hai người không nói gì thêm. Đỗ Vũ kéo tấm chiếu, lặng lẽ đi theo sau lưng Đại Nghệ.
Đến một bãi đất trống, Đại Nghệ bắt đầu dùng cuốc đào đất.
Cảnh tượng này giống hệt với lúc Đỗ Vũ xem trên màn hình trước khi xuyên không, lúc ấy còn thắc mắc vì sao thời tiết nóng bức như vậy mà Đại Nghệ còn ra đồng cuốc đất, hóa ra là đang đào hố chôn người.
“Tin tốt là hôm nay chỉ có Đàn thúc ra đi. Tin xấu là nhà Đàn thúc đã không còn, một nhà bảy người không ai sống sót.” Đại Nghệ vừa đào đất vừa trầm giọng nói, “Thôn này chết khát, chết đói đã hơn nửa số người rồi. Huynh đệ Bàng Mông, ngươi hẳn cũng biết, ta không thể bắn rớt mặt trời, cho nên chỉ có thể tận sức vì dân trừ hại.”
Lần đầu tiên Đỗ Vũ cảm nhận được nỗi bi thương sâu sắc toát ra từ Đại Nghệ.
“Nhưng thực ra, những người này vốn có thể không phải chết.” Đại Nghệ đào mỗi lúc một mạnh, như thể đang ra sức trốn tránh điều gì đó, “Họ đều có thể sống, là vì ta nên họ mới chết…”
Đỗ Vũ bước lên vỗ vai Đại Nghệ.
“Ngươi đang nói gì vậy? Những người này là do mười mặt trời mà chết, liên quan gì đến ngươi chứ?”
Đại Nghệ như không nghe thấy lời Đỗ Vũ, tiếp tục đào, nước mắt rơi xuống.
“Huynh đệ Bàng Mông, nếu cho ngươi lựa chọn. Ngươi sẽ chọn cứu lấy muôn dân, hay chọn cùng người mình yêu bên nhau tới bạc đầu?”
Đỗ Vũ lắc đầu, nói: “Ta không có người yêu, nên ta không biết.”
“Vậy sao?” Đại Nghệ quay đầu nhìn Đỗ Vũ, “Có chuyện ta vẫn luôn muốn nói với ngươi, ngươi không cần tìm cái người có thể bắn rớt mặt trời tên Nghệ nữa, người đó đã không còn tồn tại.”
Giây phút này, một mạch suy nghĩ trong đầu Đỗ Vũ dường như đã xâu chuỗi toàn bộ manh mối lại với nhau.
Đôi mắt Đỗ Vũ mở to.
“Ngươi đã sớm biết có một ngày, bầu trời sẽ xuất hiện mười mặt trời, đúng không?” Đỗ Vũ hỏi.
“Không sai.” Đại Nghệ buông cuốc, quay người bế thi thể Đàn thúc, chậm rãi đặt vào hố, “Năm đó có người đã cho ta cơ hội để lựa chọn, nhưng ta đã chọn cùng Hằng Nga bạc đầu bên nhau.”
Năm đó có người cho Đại Nghệ một cơ hội lựa chọn?
Trên đời này, còn ai có thể biết trước sẽ xuất hiện mười mặt trời?
Đỗ Vũ dần nắm được manh mối, người tên Chiến Kỳ Thắng ấy, có lẽ đã từng xuất hiện từ khi Đại Nghệ còn nhỏ.
Chính sự xuất hiện của hắn đã khiến Đại Nghệ không trở thành bán tiên.
Nếu đây là sự tình đột phá, thì mọi chuyện đều dễ lý giải.
“Người đã cho ngươi lựa chọn đó, là Chiến Kỳ Thắng đúng không?” Đỗ Vũ hỏi.
“Ngươi…?” Đại Nghệ chậm rãi quay đầu nhìn Đỗ Vũ, “Ngươi quen Chiến huynh?”
“Biết, nhưng không thân.” Đỗ Vũ nói, “Ngày thường uống vài chén thì có, nhưng lúc cần vay tiền thì hơi khó nói.”
“…?”
“Đừng quan tâm ta với hắn thế nào, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có muốn bắn rớt mặt trời không?”