Tuy Quý Dữ Tiêu không phải là cha ruột, nhưng trong chuyện chiều chuộng con cái, anh còn thân thiết và tận tụy hơn cả một người cha ruột thật sự.

Khi Quý Dữ Lăng còn sống, anh đã lén cõng Nhạc Ngư ra ngoài chơi mỗi khi cháu mình ở tình trạng ghét học. Buổi tối về nhà, anh luôn là người chủ động nhận lỗi, tỏ vẻ mọi chuyện đều là lỗi của mình, hoàn toàn không liên quan gì đến Nhạc Ngư. Nào là "em muốn chơi", "em ép thằng bé đi theo", "thằng bé chỉ là người yếu ớt bị chú mình lôi đi thôi", "có sai thì cũng là em"... Tất cả lỗi đều được anh gánh hết, chẳng để Nhạc Ngư phải lo.

Còn Nhạc Ngư chỉ cần đứng một bên, giả vờ ngoan ngoãn nhận sai, mềm giọng nói:

"Ba ơi, con sai rồi."

Mỗi lần như vậy, Quý Dữ Lăng chỉ biết dở khóc dở cười, nhắm một mắt mở một mắt cho qua, hết lần này tới lần khác.

Quả nhiên, không lâu sau, Nhạc Ngư đã nhận được cuộc gọi từ Quý Dữ Tiêu, bảo cậu cùng Lâm Phi xuống ăn cơm.

Cậu vui vẻ ném sách vở sang một bên, kéo tay Lâm Phi đi ra ngoài ngay, sợ chỉ cần chậm một giây, Lâm Phi lại buông một câu tàn nhẫn kiểu:

"Em cứ viết bài đi, để dì Trương mang cơm lên cho."

Chỉ tiếc, những khoảnh khắc hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi. Ăn xong, hai người lại quay về phòng ngủ của Lâm Phi để tiếp tục làm bài tập.

Lâm Phi ngồi bên cạnh đọc sách, cả hai đều khá yên tĩnh.

Mới đầu năm học, lượng bài tập chưa nhiều lắm, hơn nữa những gì được giao thì Nhạc Ngư đều hiểu, chỉ là... lười viết mà thôi. Giờ chịu ngồi vào bàn thì cũng chỉ mất một, hai tiếng là xong.

Chẳng tốn quá nhiều thời gian, Nhạc Ngư đã hoàn thành hết bài tập, liền đẩy vở sang trước mặt Lâm Phi để nhờ kiểm tra.

Lâm Phi khép sách lại, cầm vở của cậu lên xem.

Đang đọc, thì nghe Nhạc Ngư đề nghị:

"Hay là tụi mình đi hát karaoke đi?"

Lúc trưa cậu đã nghêu ngao mấy câu, giờ hứng thú lại dâng lên, huống chi có Lâm Phi ở bên, cậu lại càng muốn đi chơi.

"Đi mà, đi mà." Nhạc Ngư vừa lắc tay anh, vừa nũng nịu nói:

"Lâu rồi em chưa được đi hát, anh đồng ý đi, được không~?"

Lâm Phi hết cách, chỉ khẽ "ừ" một tiếng, rồi tiếp tục kiểm tra bài.

Thấy anh đã đồng ý, Nhạc Ngư mừng rỡ reo lên:

"Vậy để em đi hỏi ba xem ba có đi không!"

"Ừ." Lâm Phi bình thản đáp.

Nhạc Ngư đứng dậy đi ra ngoài, vào thư phòng của Quý Dữ Tiêu.

Anh vẫn còn đang bận, tay vẫy vẫy mấy tập tài liệu, thở dài nói:

"Con đi với anh con đi, ba còn phải họp video ngay bây giờ."

"Vậy thì ba gửi tin nhắn cho con trên WeChat, nói xem muốn ăn gì, con mang về cho ba."

"Được." Quý Dữ Tiêu cười đáp. "Con đủ tiền không? Ba còn có tấm thẻ đây, lấy đi rồi cùng anh con tiêu chung."

Nhạc Ngư lắc đầu từ chối:

"Con đủ tiền mà. Nhưng mà ba nè, anh lần này thi đấu có thưởng đó, chắc không bao lâu nữa ba với ba Lạc Thanh lại được lãnh thêm tiền tiêu vặt mới đó."

Nghe cậu nói vậy, Quý Dữ Tiêu không nhịn được cười.

Không giống với phần lớn bọn trẻ, Lâm Phi từ nhỏ đã rất chín chắn và thông minh. Không biết suy nghĩ thế nào mà mới học lớp Một, cậu nhóc đã tự đi làm để kiếm tiền tiêu vặt rồi lại đưa hết cho Quý Dữ Tiêu và Lâm Lạc Thanh, nói là "cho hai người tiền tiêu vặt".

Từ đó về sau, bất kể là làm thêm, học bổng hay tiền thưởng từ các cuộc thi, cậu nhóc đều sẽ đưa hết cho Quý Dữ Tiêu, Lâm Lạc Thanh và cả Quý Nhạc Ngư, còn đặt tên là "tiền tiêu vặt phát định kỳ".

Quý Dữ Tiêu thật sự không ngờ làm "ông bố hờ" mà còn được đãi ngộ như vậy. Mỗi lần nhận tiền là một lần vừa vui mừng vừa phấn khích, luôn khoe từ vòng bạn bè đến cả Weibo, hận không thể công bố với cả thế giới rằng:

Con tôi lại phát tiền tiêu vặt cho tôi nữa rồi đây này!

Cũng chính vì vậy, trong nhóm bạn nhỏ thì lấy Lâm Phi làm trung tâm, còn Quý Dữ Tiêu và Lâm Lạc Thanh thì như phụ huynh chung của cả hội, bọn trẻ này gần như chưa từng có lấy vài ngày yên ổn từ nhỏ. Mỗi ngày đều bị "con nhà người ta" Lâm Phi cuốn đi, lôi kéo hết lần này đến lần khác, không được dừng lại.

Nghĩ đến sắp được phát thêm tiền tiêu vặt, lòng Quý Dữ Tiêu liền vui không chịu được. Mà mỗi lần vui lên, anh liền không kiềm được mà chuyển khoản cho Lâm Lạc Thanh, Quý Nhạc Ngư và cả Lâm Phi mỗi người một khoản:

"Được rồi, đi chơi đi, nhớ chơi vui vẻ."

"Vâng ạ."

Quý Nhạc Ngư quay người rời khỏi, không quên khép cửa lại giúp ba.

Ở tận đoàn phim xa xôi, đang quay dở cảnh, Lâm Lạc Thanh đột nhiên nhận được chuyển khoản, liền nhắn tin nghi hoặc:

【Tự dưng chuyển tiền cho em làm gì? Anh lại mua công ty nhà ai đấy à?】

Quý Dữ Tiêu trả lời không hề giấu giếm:

【Trời còn chưa lạnh đâu, để Vương thị sống thêm vài ngày đã. Phi Phi hình như lại sắp có tiền thưởng từ cuộc thi, chuẩn bị phát tiền tiêu vặt cho tụi mình nữa rồi.】

Lâm Lạc Thanh:!!!

Lâm Lạc Thanh ngay lập tức phấn khích, không chút do dự cũng chuyển tiền cho Lâm Phi:

【Ba còn đang quay phim, chưa về được, đây là tiền tiêu vặt tháng này.】

Lâm Phi:......

Nếu anh nhớ không nhầm, mới đầu tháng, cả Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu đều đã chuyển tiền tiêu vặt cho mình một lần rồi.

Anh quay sang hỏi Quý Nhạc Ngư:

"Em nói gì với ba vậy?"

"Em đâu có nói gì đâu." Quý Nhạc Ngư mặt đầy vô tội.

"Vậy sao cả ba em lẫn ba anh lại đồng loạt chuyển cho anh sáu con số?"

"À." Quý Nhạc Ngư ngồi xuống cạnh anh, "Em chỉ nói lần này anh thi đấu rất tốt, chắc sắp tới hai người họ lại được phát thêm tiền tiêu vặt mới."

Lâm Phi:......

Quý Nhạc Ngư vỗ vỗ vai anh, nhẹ giọng nói:

"Tình cha như núi mà, non xanh nước biếc cũng không sánh được núi tiền núi bạc. Gia đình như mình, mộc mạc đơn giản, biểu đạt tình cảm phụ tử cũng thẳng thắn và bạo lực như thế đấy."

Lâm Phi:... Với cái tinh thần giác ngộ này, chắc khỏi cần thi thố gì luôn rồi.

"Vậy ba có đi hát với tụi mình không?" Anh hỏi.

Quý Nhạc Ngư lắc đầu:

"Ba còn có cuộc họp video, không rời được."

Nghe vậy, Lâm Phi cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu:

"Vậy mình đi thôi."

"Ừ." Quý Nhạc Ngư đã thay đồ sẵn trong lúc đợi, thấy Lâm Phi cũng chuẩn bị xong thì kéo anh ra ngoài luôn.

Hai người bắt xe đến KTV quen thuộc.

Khi Nhạc Ngư đang trao đổi với lễ tân ở quầy trước, cậu bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:

"Quý Nhạc Ngư!"

Ngay sau đó, Thi Kỳ hớn hở nhảy bổ tới trước mặt cậu:

"Hay nha! Bảo không đi hát mà, thế giờ là đang làm gì đây?"

Quý Nhạc Ngư:......

Cậu lặng lẽ chỉ về phía sau, nơi Lâm Phi đang đứng.

"Anh trai tớ về rồi."

Thi Kỳ lúc này mới nhận ra Lâm Phi đang ở cạnh cậu, lập tức lùi lại một bước, cười một cách cực kỳ lễ độ với Lâm Phi.

Đệt! Bảo sao Nhạc Ngư lại đột nhiên xuất hiện ở đây! Hóa ra "chính chủ" đã quay về rồi!

Không phải bị triệu hồi về từ âm phủ đấy chứ?!

Lâm Phi chỉ khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

Rất nhanh sau đó, Giản Hạo, Trịnh Tân Bách và Đổng Tuấn Ba cũng lần lượt đến, đứng trước mặt Quý Nhạc Ngư và Lâm Phi cùng Thi Kỳ.

"Nếu đã gặp rồi thì hát chung luôn đi." – Trịnh Tân Bách nhẹ giọng nói với Quý Nhạc Ngư, ngữ khí dịu dàng.

Quý Nhạc Ngư quay sang nhìn Lâm Phi, thấy anh không phản đối nên cũng không từ chối.

Mấy người cùng nhau bước vào phòng hát.

Thi Kỳ và Giản Hạo rủ nhau ra quầy lấy đồ uống và đồ ăn vặt. Quý Nhạc Ngư ngồi ở chính giữa ghế sofa, Lâm Phi ngồi cạnh cậu.

Đổng Tuấn Ba đang định tìm chỗ ngồi theo thói quen thì bị Quý Nhạc Ngư kéo lại:

"Ngồi bên này đi."

"Ơ," Đổng Tuấn Ba hơi bất ngờ, "Hôm nay cậu đối xử với tớ tốt dữ?"

Quý Nhạc Ngư cười khúc khích:

"Đúng vậy, mấy hôm không gặp, tự dưng thấy cậu thuận mắt hẳn."

Đổng Tuấn Ba cười rồi ngồi xuống cạnh cậu.

Thấy Trịnh Tân Bách vẫn chưa ngồi, như đang suy nghĩ điều gì, Đổng Tuấn Ba bèn kéo tay cậu, rộng rãi nói:

"Ngồi đi."

Trịnh Tân Bách nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt Đổng Tuấn Ba, lại nhớ đến hành động chủ động kéo người đầy cố ý của Quý Nhạc Ngư ban nãy, trong lòng bỗng thấy kỳ lạ.

Tại sao đột nhiên lại để Đổng Tuấn Ba ngồi cạnh? Có vẻ cố tình quá mức rồi.

Ngoài Lâm Phi ra, Quý Nhạc Ngư gần như chưa bao giờ để tâm đến ai ngồi bên cạnh mình cả. Nhưng hôm nay lại đặc biệt để ý đến việc Đổng Tuấn Ba ngồi chỗ nào?

Trịnh Tân Bách suy nghĩ, không kìm được mà liếc nhìn Quý Nhạc Ngư. Lúc này cậu đã cầm điện thoại bắt đầu chọn bài hát, còn đưa cho Lâm Phi xem, hỏi cậu ấy muốn hát gì.

Ánh mắt Trịnh Tân Bách từ hai người họ dần dần chuyển sang Lâm Phi, rồi lại quay về chỗ trống cạnh cậu ấy.

Một ý nghĩ bất chợt nảy lên trong đầu. Có thể, Quý Nhạc Ngư không hề muốn Đổng Tuấn Ba ngồi cạnh mình, mà là... không muốn cậu ta ngồi cạnh Lâm Phi.

Nhưng ý nghĩ đó rất nhanh bị chính cậu ta gạt bỏ vì nó quá ngây thơ rồi. Học sinh tiểu học còn chẳng có kiểu cảm xúc ấu trĩ và chiếm hữu như vậy, huống gì là Quý Nhạc Ngư.

Chắc chỉ là cậu tiện miệng nói thôi.

Trịnh Tân Bách lắc đầu, bỏ suy nghĩ đó sang một bên, lấy điện thoại ra quét mã, bắt đầu chọn bài.

Không lâu sau, Thi Kỳ và Giản Hạo quay lại, mỗi người xách theo một chiếc giỏ nhỏ, đặt đồ ăn và đồ uống lên bàn rồi ngồi xuống ghế sofa.

Trịnh Tân Bách để ý hai người họ chọn chỗ ngồi đối diện, bên tay trái. Dù cũng cùng phía với Lâm Phi, nhưng lại cách cậu ấy một khoảng khá xa.

Ý nghĩ ban nãy lại một lần nữa lấp ló trong đầu cậu chàng.

Trịnh Tân Bách ép bản thân gạt bỏ nó, cúi đầu tiếp tục chọn bài.

Quý Nhạc Ngư chọn xong bài hát đầu tiên mình muốn hát, rồi cất điện thoại.

"Em đi WC, anh đi không?" – cậu nhỏ giọng hỏi Lâm Phi.

Lâm Phi đang định trả lời thì điện thoại reo lên.

Anh cúi đầu nhìn, là thầy phụ trách đội tuyển gọi đến.

"Thầy gọi, để anh ra ngoài nghe máy."

"Vâng."

Hai người cùng rời khỏi phòng, Lâm Phi đi đến khu vực yên tĩnh hơn để nghe điện thoại, còn Quý Nhạc Ngư thì rẽ vào nhà vệ sinh.

Phòng vệ sinh của KTV phần lớn lúc nào cũng hơi có vấn đề. Hôm nay cũng vậy, khu tiểu tiện bị quây lại vì rò rỉ, nên cậu đi vào phòng vệ sinh riêng.

Ra khỏi phòng vệ sinh nhỏ, Quý Nhạc Ngư vừa bước tới bồn rửa tay thì nghe thấy tiếng người khác vào.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện:

"Đó là Lâm Phi đúng không? Không ngờ cậu ta cũng đến mấy chỗ như này đấy, tôi tưởng loại người như cậu ta chỉ biết cắm đầu đọc sách thôi cơ."

"Thì đúng là vậy còn gì. Trước tụi mình học thể dục chung, mọi người tự do hoạt động thì chơi hết, còn cậu ta ngồi đọc sách trên thanh xà kép, đúng là hết nói nổi."

"Ha ha ha, đúng là giả trân! Ngồi dưới gốc cây còn đỡ, lại chui lên xà kép ngồi đọc sách, cười muốn chết."

"Còn chẳng phải sao. Vậy mà mấy bạn nữ trong lớp vẫn thích, nên mới nói con gái bây giờ nông cạn, nhìn mỗi cái mặt, có thèm quan tâm cậu ta là con mọt sách kiểu gì đâu."

"Vừa giả tạo vừa ẻo lả, nhưng mà biết sao được, người ta có tiền, lại còn là con của sao nổi tiếng cơ mà."

"Ý mày là Lâm Lạc Thanh á?" Một người cười khẩy, "Giới giải trí giờ loạn lắm, Lâm Lạc Thanh cưới chồng cũng là đại gia, đại gia cộng với minh tinh, buff kép đấy. Không biết đằng sau hỗn loạn đến mức nào đâu. Biết đâu..."

Hắn vừa nói vừa quay sang nhìn bạn mình, cười đầy ẩn ý, giọng vừa đê tiện vừa thô tục.

Quý Nhạc Ngư nghe thấy, chậm rãi quay đầu lại, liền nhìn thấy hai người kia đã bước vào trong các buồng vệ sinh.

Cậu nhẹ nhàng chớp mắt, không chút hoảng hốt, đi đến cửa nhà vệ sinh, kéo tấm bảng "Vui lòng không làm phiền" chắn ngoài đường đi ra, sau đó đóng cửa lại, khóa trái, rồi quay trở lại trước bồn rửa tay.

Quý Nhạc Ngư vặn vòi nước, cảm nhận dòng nước mát lạnh chảy xuống, lấy ít nước rửa tay, chậm rãi chà rửa từng ngón tay của mình.

Ngón tay cậu rất trắng, thon dài và thanh tú, khớp xương rõ ràng, như ngọc được điêu khắc, hoàn toàn không có lấy một chút tì vết.

Quý Nhạc Ngư rửa tay rất nghiêm túc, cũng rất kiên nhẫn, cho đến khi từ buồng vệ sinh vang lên tiếng mở cửa.

Hai người kia đã nói xong chủ đề ban nãy, lại bắt đầu câu chuyện mới, vừa nói chuyện vừa đi về phía cậu.

Quý Nhạc Ngư khóa vòi nước lại, xoay người đi tới máy sấy tay để hong khô tay mình.

Cậu cúi đầu, nên hai người kia cũng không chú ý đến sự hiện diện của cậu. Họ bật vòi nước, vừa tán gẫu vừa rửa tay.

Đang rửa tay, cả hai đột nhiên cảm thấy sau gáy bị một lực mạnh ấn xuống, còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã bị ép chặt xuống bồn rửa.

Cả hai giãy giụa theo bản năng, nhưng lực phía sau quá mạnh, ép đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Nước từ vòi vẫn không ngừng chảy xuống. Lỗ thoát nước đã bị bịt kín, nước trong bồn cứ thế dâng lên, ngày càng sâu. Động tác giãy giụa của hai người cũng càng lúc càng dữ dội.

Quý Nhạc Ngư âm thầm tính thời gian, thấy đã đủ, bèn nắm tóc kéo đầu hai người ra khỏi bồn rửa.

Cậu nhìn vào gương, trong đó phản chiếu hai gương mặt ướt sũng, nhếch nhác, đang thở hổn hển vì bị ép xuống nước. Khoé miệng Quý Nhạc Ngư cong lên, gương mặt mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói mềm mỏng, lại ẩn chứa vẻ kỳ dị rợn người:

"Không ai từng nói với các người là đừng có nói bậy sau lưng người khác à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play