Chương 3: Về nhà anh, là lựa chọn hay cạm bẫy?
Biệt thự Lục gia nằm trong khu nhà giàu cao cấp nhất kinh đô.
Lúc xe vừa dừng, Tô Tinh Vũ nhìn qua cửa kính, tâm trạng rối bời.
Bên cạnh, Lục Diễn Thành thản nhiên bước xuống trước, ôm Lục Tô Niệm vào lòng như thể đã quen từ lâu. Cậu bé bám lấy cổ hắn, ánh mắt long lanh tò mò nhìn căn biệt thự rộng lớn.
“Mẹ ơi, nhà ba to quá…” – Giọng cậu bé lấp lánh ngưỡng mộ.
Tô Tinh Vũ siết chặt túi, cắn răng bước theo.
---
Bên trong biệt thự, mọi thứ đều toát lên vẻ lạnh lẽo hoàn mỹ. Người giúp việc răm rắp làm theo lời Lục Diễn Thành. Không khí im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Tô Tinh Vũ ngồi vào ghế sofa, lòng vẫn đầy cảnh giác.
Diễn Thành đưa nước cho cậu bé, rồi quay lại nhìn Tinh Vũ:
“Chúng ta cần nói chuyện.”
“…Anh muốn gì?”
“Muốn biết… tại sao em lại trốn?” – Hắn dựa người vào ghế đối diện, đôi mắt sắc lạnh như lưỡi dao – “Đêm hôm đó, em để lại tờ giấy rồi biến mất. Mang theo cả con tôi, giấu năm năm. Em nghĩ tôi không đáng để biết?”
Tô Tinh Vũ ngẩng đầu, ánh mắt ẩn ẩn sự kiên cường:
“Lúc đó tôi không biết thân phận anh… nhưng sau khi biết rồi, tôi sợ. Anh là Lục Diễn Thành – người đứng đầu Lục thị, người không ai dám động vào… Tôi chỉ là một kẻ vô danh. Tôi không muốn con mình bị cuốn vào thế giới của anh.”
“Thế giới của tôi?” – Hắn cười khẽ – “Vậy còn tôi? Em có từng nghĩ, một đứa con, năm năm trời, không biết mặt cha mình là ai – thì có công bằng không?”
Tô Tinh Vũ nghẹn lời.
---
Tối hôm đó, Tô Niệm được sắp xếp một phòng riêng. Cậu bé cứ líu ríu quanh ba suốt cả buổi, ánh mắt lấp lánh sùng bái. Lục Diễn Thành – người đàn ông lạnh lùng trên thương trường – lại cúi người gấp chăn, đút sữa cho một đứa nhỏ mà không một ai dám tin là thật.
Tô Tinh Vũ đứng trước cửa, lòng hỗn loạn. Hắn… đã bắt đầu yêu con, quá nhanh và quá tự nhiên.
Và đó… mới chính là điều đáng sợ nhất.
---
Rạng sáng hôm sau, khi cả biệt thự còn yên tĩnh, Lục Diễn Thành nhận được một cuộc gọi.
“…Đã tra được. Người hôm qua đuổi theo cậu bé là người của Lâm gia. Có vẻ không chỉ đơn giản là gặp nhầm.”
“Lâm gia?” – Hắn nhíu mày – “Là muốn ép Tô Tinh Vũ quay lại trả nợ ân oán… hay là nhắm vào Niệm Niệm?”
“…Vẫn chưa rõ. Nhưng có người đang âm thầm theo dõi cậu ấy từ lúc ra nước ngoài về.”
Lục Diễn Thành đứng dậy, ánh mắt lạnh hơn tuyết đầu đông.
“Ai muốn chạm vào người của tôi… thì nên chuẩn bị tinh thần trả giá.”