Chương 2: Em nợ tôi… một lời giải thích

Không khí trong phòng họp sau cùng vẫn nặng nề.

Tô Tinh Vũ đứng chết lặng tại cửa. Hơi thở đứt quãng, đầu óc trống rỗng. Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều đổ dồn lên cậu… và người đàn ông phía trước.

Lục Diễn Thành vẫn như năm năm trước – sống lưng thẳng, ánh mắt lạnh như thép, khí chất bức người. Nhưng Tô Tinh Vũ biết rõ, người này… đáng sợ hơn bất kỳ ai.

Cậu hít sâu, bước lại:

“Cảm ơn anh đã giúp con tôi. Giờ tôi sẽ đưa nó về.”

Diễn Thành nheo mắt.

“Con… của ai?”

Tô Tinh Vũ siết chặt túi xách, môi mím lại.

Lục Tô Niệm nắm tay ba – à không, người đàn ông xa lạ mới ôm mình một lúc nhưng khiến cậu thấy yên tâm đến kỳ lạ – ngẩng đầu hỏi nhỏ:

“Ba ơi, mẹ không vui à?”

Một câu hỏi vô tình như nhát dao đâm vào tim Tô Tinh Vũ.

Cậu bé này, chưa từng gọi ai là “ba”. Suốt năm năm qua, Tinh Vũ chưa từng cho con biết cha là ai. Cậu sợ. Sợ quyền lực của hắn, sợ một ngày nào đó hắn tìm đến và giành con đi khỏi cậu.

Vậy mà, hôm nay, con lại tự gọi người ấy là ba… trong tay người đó… lại ngoan như thế.

Lục Diễn Thành khẽ cười, cúi xuống xoa đầu Tô Niệm:

“Con tên gì?”

“Con tên… Tô Niệm! Nhưng mẹ con toàn gọi là Tiểu Niệm!”

Ánh mắt hắn chậm rãi chuyển sang Tô Tinh Vũ, ý cười dâng lên như có như không:

“Không phải họ Lục?”

Tô Tinh Vũ cứng người.

“…Tôi… tôi có lý do riêng.”

“Lý do?” – Hắn bước tới gần, áp lực đè nén khiến Tinh Vũ như muốn lùi lại, nhưng không thể.

“Em trộm tôi một đêm… lại trộm luôn cả con tôi. Vậy mà em nói là có lý do?”

Không ai trong căn phòng dám xen vào. Ngay cả thư ký Lâm, cánh tay phải của Lục tổng, cũng im lặng như tượng.

Tô Tinh Vũ run tay, cố giữ giọng bình tĩnh:

“Hôm đó là tai nạn! Tôi không hề biết anh là ai, cũng không nghĩ rằng chỉ một lần lại có con…”

“Em nghĩ rằng tôi sẽ tin em?”

“Không tin thì thôi!” – Cậu bật ra một câu, giọng nghèn nghẹn – “Dù sao năm năm qua tôi nuôi con một mình, anh chưa từng xuất hiện, không có tư cách đòi hỏi gì hết!”

Cậu bé trong tay Lục Diễn Thành nghe thấy vậy thì nhỏ giọng:

“Mẹ đừng khóc… đừng cãi nhau với ba…”

Diễn Thành cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt long lanh ngấn nước của con trai. Lần đầu tiên trong đời hắn, trái tim hơi chùn xuống.

“…Tối nay về nhà tôi.”

Lời nói buông ra nhẹ tênh, nhưng không phải yêu cầu. Đó là mệnh lệnh.

Tô Tinh Vũ bật dậy:

“Tôi không đi! Tôi không đem con về nơi đó!”

“Không sao.” – Hắn cười lạnh – “Nếu em không đi… tôi sẽ đến đón.”

“Và lần này, tôi không cho em chạy nữa.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play