Chương 1: Ba ơi, cứu con với!
Sảnh lớn tầng cao nhất của khách sạn Lục Thịnh hôm nay đặc biệt yên tĩnh.
Tô Tinh Vũ mặc một bộ vest trắng kem gọn gàng, tay cầm tài liệu vừa từ phòng họp bước ra, khẽ liếc đồng hồ. Cuộc thương thảo kéo dài hơn dự kiến, cậu vội tìm con.
"Niệm Niệm…" – Giọng nói có chút lo lắng, cậu bước nhanh qua từng góc phòng chờ.
Không có. Không thấy bóng dáng quen thuộc đâu cả.
Ngay khoảnh khắc trái tim cậu vừa siết lại, một âm thanh hỗn loạn vang lên từ phía hành lang bên phải.
"Thằng nhóc đó chạy đâu rồi?"
"Bắt lại! Không để nó thoát!"
Một tiếng bước chân nhỏ chạy vụt qua, phía sau là tiếng rượt đuổi dồn dập. Cậu bé dáng người nhỏ xíu, tóc hơi rối, ánh mắt sợ hãi đảo quanh – không có chỗ trốn. Cửa phòng gần nhất là một cánh cửa vàng, trên bảng có đề hai chữ: VIP.
Không nghĩ nhiều, Lục Tô Niệm đưa tay đẩy cửa, lẻn vào.
Bên trong, cuộc họp giữa các ông lớn đang diễn ra. Người ngồi ở vị trí trung tâm – Lục Diễn Thành – hơi nhíu mày, nhìn thấy một cục bông nhỏ chạy về phía mình.
Cậu bé không nói gì, lao đến ôm lấy chân hắn, ngước mặt lên, đôi mắt ngấn lệ nhưng kiên định:
"Ba ơi! Cứu con với! Có người xấu muốn bắt con!"
Toàn bộ phòng họp im bặt.
Từng ánh mắt chuyển từ cậu bé sang Lục Diễn Thành. Không ai lên tiếng, nhưng rõ ràng — giống quá mức tưởng tượng.
Lông mày, sống mũi, đôi mắt… như thể sao chép từ khuôn mặt lạnh lùng của Lục Diễn Thành. Phiên bản thu nhỏ, thậm chí khí chất cũng chẳng khác mấy.
Tên cầm đầu đám người đuổi theo xông vào phòng, còn chưa kịp nói câu nào đã bị Lục Diễn Thành đứng dậy, ôm cậu bé vào tay.
Ánh mắt hắn chuyển lạnh như băng, giọng nói chậm rãi vang lên:
"Đụng vào con tôi… các người cũng dám?"
Ba phút sau, cả nhóm người bị tống ra khỏi khách sạn, thậm chí còn không rõ vì lý do gì.
Tô Tinh Vũ vừa đến đã nhìn thấy Lục Diễn Thành đang đứng đó, ôm lấy con trai cậu. Lục Tô Niệm tựa đầu vào vai hắn, ngoan ngoãn như thể từ lâu đã là cha con thực sự.
Cậu chết lặng.
Ánh mắt của hắn chậm rãi khóa vào cậu, môi khẽ nhếch:
“Tô Tinh Vũ, xem ra, em còn nợ tôi một lời giải thích…”