Chiến họa liên miên tại Bắc địa, ngọn lửa chiến tranh tựa như hỏa hoạn vô tình, thiêu trụi thành trì, đồng ruộng, lưu lại từng mảnh tường xiêu vách đổ.
Dù cho khói lửa tạm thời chưa lan tới Lạc Dương, nhưng tình hình trong triều cũng chẳng khá hơn là bao.
Chinh chiến cùng người Hồ mỗi ngày tiêu tốn thiên kim, vốn không phải điều Vệ quốc hiện giờ có thể gánh vác. Chiến ý cũng giống như tuyết rơi vào chảo nóng, vừa đảo qua liền bốc hơi không còn dấu vết.
Trong dân gian bắt đầu xuất hiện đủ loại lời đồn, lưu dân khắp nơi tụ tập thành phỉ, phản loạn như ngọn lửa cháy ngày càng lan rộng.
Các gia tộc thế gia ở Bắc địa vốn đã không còn nhiều, nay lấy Hà thị dẫn đầu mấy nhà sĩ tộc lại bắt đầu nảy sinh ý định rút lui, thà rằng chủ trương cắt đất cầu hòa, cũng không muốn miễn cưỡng tiếp tục ứng chiến.
Nhưng đồng thời cũng có một phe khác, đứng đầu là Bùi thị, tấu trình lên Thánh Thượng rằng hòa địch chính là con đường dẫn tới diệt vong.
“Đất nước hữu hạn, mà lòng tham của ngoại địch vô hạn. Càng nhường càng tham, càng xâm lấn càng nhanh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play