Giọng Nguyễn Hoài không lớn, nhưng Ôn Tụng vừa nghe rõ, cả người liền sững sờ tại chỗ, thậm chí nghi ngờ chính mình nghe lầm.
Nhưng hiện giờ những chuyện này vốn không liên quan đến nàng nữa, nàng chỉ đưa mắt nhìn một chút, rồi lại lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
Ôn Từ tự biết đuối lý, vốn đang cố nhẫn nhịn, nhưng lúc này nghe Ôn Tụng nói tới chuyện hòa ly, rốt cuộc không nhịn được nữa, cười lạnh: “Tiểu muội nói lời thật khó nghe, dù ta đồng ý hòa ly, chẳng lẽ Tuệ nương cũng bằng lòng?”
Ôn Tụng nghe vậy chỉ bình thản nói: “Chỉ cần huynh trưởng chịu đồng ý, tất cả đều dễ thương lượng. Mẫu thân cũng đâu đành lòng nhìn thấy tẩu tẩu như minh châu phủ bụi trần. Không bằng đường ai nấy đi, nàng cũng có thể lựa chọn phu quân khác, hà tất vì huynh mà trì hoãn niên hoa tốt đẹp?”
“Ngươi…” Ôn Từ tức giận sắc mặt xanh mét, bàn tay nắm chặt lại, trong cơn giận dữ lại muốn ra tay với nàng.
Thẩm Giới Chi đứng gần, nhanh mắt lẹ tay bước tới cản tay hắn lại.
“Ôn công tử,” giọng hắn trầm xuống vài phần, thấp giọng nói: “Ra tay với nữ tử, thật chẳng phải hành vi quân tử.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT