Vận trời rét lạnh, tuyết lớn bay lả tả mấy ngày chưa ngớt, khắp trời đất đều mờ mịt u ám.
Kỳ Vân vừa xuống xe ngựa liền siết chặt áo choàng. Vốn muốn mắng mấy câu thời tiết quái quỷ này, nhưng lời vừa ra tới miệng, lại bị gió bắc gào thét ép quay trở về, hóa thành một tiếng thở dài trầm muộn.
Bá phụ của Nguyễn Yểu là Nguyễn Húc trước đây từng làm quan tới chức giáo úy, ở Lạc Dương vốn dĩ tiền đồ rộng mở, ai ngờ mấy năm trước trong lúc thi hành công vụ lại bị thương ở chân, sau đó mới bị điều nhiệm tới quận Hoằng Nông này.
Nàng xuất thân là nữ nhi thương hộ, trong mắt Nguyễn Húc, vốn dĩ không xứng làm thê tử cho cháu ông ta. Chẳng qua trước đây, chính thê của ông tính tình lương thiện, trước khi lâm chung từng mở miệng nhờ vả, mà ngoại thất kia cũng kiên quyết không chịu theo phu quân mình trở về phủ làm chính thê, chức vị này cuối cùng mới miễn cưỡng rơi vào trên người Kỳ Vân.
Nàng từng vô cùng khúc mắc chuyện này, hằng đêm mộng về đều canh cánh trong lòng. Nhưng hôm nay, sau khi trải qua đủ loại biến cố, nàng chỉ cảm thấy có thể giữ được một cái mạng đã là điều tốt lắm rồi, những chuyện ấy từ lâu không còn quan trọng nữa.
Trên thực tế, nàng cũng hoàn toàn không tin rằng phụ huynh Nguyễn Yểu vẫn còn sống. Thậm chí, ngay cả chính Nguyễn Yểu, trước đây nàng cũng chưa từng dám ôm bất cứ hi vọng gì.
Nhưng nàng ấy thật sự đã sống sót trở về, giống hệt như trước kia, vẫn dễ khóc dễ cười. Nhìn thấy hai mẹ con cuối cùng có thể yên ổn một chỗ, nào ngờ chỉ sau một đêm, nàng lại như hóa thành làn khói nhẹ, một lần nữa biến mất không còn tung tích. Kỳ Vân làm sao có thể cam lòng đây?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT