Suốt hai tháng xa cách này, Bùi Chương từng tưởng tượng đến cả ngàn lần, rằng khi gặp lại, nàng sẽ có biểu tình thế nào.
Giờ phút này, người trong lòng ướt sũng, tóc mai vẫn còn vương nước hồ lạnh buốt. Trong khoang thuyền tối mờ, hắn tiến lại gần, mới nhìn rõ đôi mắt nàng đỏ bừng, như ẩn chứa một tầng sương mỏng, môi hơi run rẩy, muốn nói lại chẳng nên lời.
Bùi Chương đoán nàng bị hoảng sợ không nhẹ, liền cởi áo khoác mình bao lấy thân thể nàng, cúi xuống nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng qua lớp áo ướt, nhỏ giọng hỏi: “Có bị thương chỗ nào không?”
Nguyễn Yểu chớp mắt, thanh âm xen lẫn tiếng nức nở: “Sao giờ này chàng mới tới...”
Hắn ngẩn người, biết chắc nàng không sao, liền khom người ôm ngang nàng lên, khẽ cười bất đắc dĩ: “Là lỗi của ta... Lại để nàng chịu ấm ức, phải mang danh thị thiếp của người khác một lần nữa.”
Hai người vừa rời thuyền lên bờ, nàng mới nhận ra trời sắp hửng sáng.
Sao trời cùng trăng bạc vẫn còn treo giữa không trung, phản chiếu ánh sáng lung linh trên mặt nước. Quang ảnh nhẹ nhàng theo bước chân họ mà di chuyển, tựa một giấc mộng xa xôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play