Liên Mộ cất viên đan dược ma thú còn lại đi, đang định đứng dậy tắt lửa, đột nhiên liếc thấy dưới lò luyện đan có một tờ giấy.
Nàng lấy ra xem, là một bức thư, ngôn ngữ rất ngắn gọn dễ hiểu.
“Xin chào, ta là đan tu. Trước kia ta đã nhặt được một viên đan dược màu trắng như tuyết gần phòng luyện đan, ta nghĩ hẳn là do ngươi luyện chế, ngươi cũng là đan tu sao? Ta muốn làm quen với ngươi, nếu ngươi đồng ý, xin mời tới rừng cây tím phía sau Trích Tinh Lâu tìm ta, ta đã để lại một con bướm linh ở đó.”
Tên ghi trên bức thư này là: Lão Nương Sẽ Hạ Độc Tất Cả Các Ngươi.
Liên Mộ: “?”
Liên Mộ đi hỏi người áo đen bên ngoài, trước nàng có ai tới đây không.
“Không có. Phòng luyện đan này sau khi bị ngươi làm hỏng lần trước, vẫn luôn được sửa chữa. Hôm qua có người tới đây nhìn một cái rồi quay về.”
Liên Mộ cơ bản có thể khẳng định bức thư này là viết cho nàng, nhưng nàng nghe giọng điệu của người áo đen này có gì đó kỳ lạ, vì vậy cũng đáp lại một câu: “Được, cảm ơn ngươi, lần sau gặp lại.”
Người áo đen bỗng nhiên im lặng: “...”
Liên Mộ trở về phòng luyện đan, xem lại bức thư kia một lần nữa.
Chỉ có tên, không có bất kỳ lời nào khác, lại muốn hẹn nàng gặp mặt, thậm chí còn không trả lại đan dược cho nàng.
Hẹn gặp ở nơi bí mật như rừng cây, rõ ràng là muốn chiếm lợi không công.
Đáng tiếc cho đan dược của nàng, lại rơi vào tay người khác. Hèn chi lần này lại luyện ra thêm một viên, thì ra vẫn luôn có hai viên.
Liên Mộ lấy giấy bút ra, viết một bức thư hồi âm, ngắn gọn súc tích: Không có chút tiền nào mà cũng muốn gặp đại sư? Nằm mơ đi!
Nàng nhét tờ giấy vừa viết xong vào dưới lò luyện đan, bức thư đã xem thì trực tiếp ném vào lò đốt, sau đó tắt lửa đi ra ngoài.
Vừa mới lấy được kiếm mới, cũng đã ăn đan dược xong, Liên Mộ chuẩn bị đi nhận mấy lệnh bài treo thưởng để thử xem thanh kiếm mới thế nào, trên đường đi bị người ta chặn lại.
“Tu Luyện Chính Là Cướp Tiền?” Một người áo đen nhìn nàng, giơ tờ giấy trong tay lên.
“Có người treo thưởng ngươi, tiền thưởng 100 vạn linh thạch.”
Liên Mộ không nghe rõ: “100 vạn cái gì?”
Người áo đen: “Đây không phải trọng điểm… Có người đã treo thưởng ngươi, đã có mấy người nhận rồi, ngươi có thể chọn có ứng chiến hay không.”
Liên Mộ không ngờ lại có người nhắm vào nàng nhanh như vậy, nhưng nhớ lại gần đây, nàng chưa từng đắc tội với ai.
Lại còn bỏ ra 100 vạn để treo thưởng nàng, nàng có mặt mũi lớn như vậy sao?
Tổng không thể nào là vì nàng quen biết Thể Tu Mười Tám Tuổi, kẻ thù của Thể Tu Mười Tám Tuổi muốn trả thù nàng chứ, vậy cũng không nên bỏ ra 100 vạn linh thạch cho một người săn ma thú nhỏ bé vô danh như nàng.
Liên Mộ nhìn lướt qua xung quanh, có mấy tu sĩ đang nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt đó như đang nhìn một con cừu béo đeo đầy vàng.
Người áo đen: “Tu Luyện Chính Là Cướp Tiền, ngươi có ứng chiến hay không?”
"Không ứng chiến." Liên Mộ trực tiếp từ chối: “Đưa lệnh bài treo thưởng cho ta.”
Người áo đen đưa lệnh bài treo thưởng cho nàng, trên đó đúng là viết "Tu Luyện Chính Là Cướp Tiền", tên của nàng.
Liên Mộ không để ý tới nội dung bên trên, trực tiếp xem người treo thưởng ở phía dưới cùng —— Bạch Linh Tước.
Người này là ai?
Liên Mộ hoàn toàn không có ấn tượng với cái tên này.
“Ta không ứng chiến.” Liên Mộ trả lệnh bài treo thưởng lại cho hắn: “Bảo Bạch Linh Tước này hủy bỏ đi.”
Người áo đen: “Ngươi chắc chắn chứ? Chỉ cần ngươi thắng, là có thể lấy được 100 vạn linh thạch.”
Liên Mộ: “Ta không rảnh.”
Không phải nàng không muốn 100 vạn này, mà là người đột nhiên xuất hiện này, ý đồ quá rõ ràng, gần như đã viết bốn chữ "ta muốn tìm người" lên lệnh bài treo thưởng.
Sau khi lệnh bài treo thưởng được phát ra, chỉ cần người bị treo thưởng xuất hiện, người treo thưởng hoàn toàn có thể lựa chọn che giấu thân phận. Nàng không biết đối phương là ai, cũng không biết hắn ta có ý đồ gì, đơn phương bại lộ bản thân là một chuyện rất nguy hiểm.
“Được.” Người áo đen nhận lấy lệnh bài treo thưởng, “Hủy hay không hủy lệnh bài treo thưởng là chuyện của người phát hành, ta không quyết định được, nhưng chỉ cần nó còn ở đây, ngươi vẫn luôn có cơ hội thay đổi chủ ý.”
“Ta sẽ không thay đổi chủ ý.”
Nhưng nể mặt 100 vạn, Liên Mộ lại bổ sung thêm một câu: “Trừ khi người treo thưởng này tự mình đánh nhau với ta.”