Chỉ rèn một thanh kiếm thôi, nàng đã nghĩ ra mấy phương pháp, sau khi lấy vật liệu ma thú ra, cả căn phòng lập tức trở nên nhỏ hẹp, chỗ có thể đặt chân thậm chí còn không lớn bằng căn nhà trúc tồi tàn của kiếm tu bọn họ.

Làm khí sư thật sự vừa mệt mỏi lại vừa tốn tiền.

Nhưng nàng nghèo rớt mồng tơi cũng không còn lựa chọn nào khác, nếu có thể mời được khí sư, nàng cũng không cần phải học hết thứ này đến thứ khác, chạy vạy khắp nơi trên núi dưới núi.

Trải bản thiết kế đã chuẩn bị từ trước ra, Liên Mộ bắt đầu làm theo nội dung đã học.

Nàng trước tiên dùng linh lực khởi động bàn rèn, đặt nguyên liệu lên trên, sau đó dùng linh lực trong linh thạch để nung chảy Viêm Kim.

Thanh kiếm này, nàng không mong đợi chất lượng tốt đến mức nào, dù sao cũng là do nàng, người mới tự tay rèn, chủ yếu là không tốn bao nhiêu tiền, hơn nữa còn có thể làm nền tảng cho việc rèn ra kiếm tốt hơn sau này.

Khảo thí nhập môn chính thức, có kiếm dùng là được rồi.

Trong trường hợp đó, nàng không thể mượn kiếm của người khác, chỉ có thể mang theo kiếm đã cộng hưởng với mình.

Sau khi Liên Mộ bỏ bột vỏ ngoài của Ngũ Vĩ Xích Hạt vào bàn rèn, đột nhiên nàng nảy ra một ý tưởng, nàng lấy nội đan của Lục Trảo Thiềm Thừ ra, màu xanh lục, bên trên còn có chất lỏng không rõ đã khô lại.

Nàng dùng dao nhỏ cạo vết chất lỏng đã khô lại, bỏ bột vụn vào bàn rèn, sau đó hài lòng cất nội đan đi.

Rèn kiếm là một quá trình lâu dài, đặc biệt là đối với người mới như nàng, lần đầu tiên nàng làm, không có kinh nghiệm thành thạo, mỗi bước chỉ có thể làm theo những gì đã viết trong sách, số lượng của mỗi loại vật liệu ma thú đều được kiểm soát nghiêm ngặt.

Nhưng đến phía sau, Liên Mộ cảm thấy không đúng, nàng dùng linh lực dò xét, luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.

Nàng không nói rõ được là gì, chỉ là có một loại cảm giác kỳ quặc.

Liên Mộ thử dùng linh lực dò xét vào bên trong, cảm giác thiếu sót ngày càng mãnh liệt, nàng do dự một chút, vẫn là lựa chọn nghe theo trái tim mình, tiếp tục thêm linh tài vào.

Một canh giờ sau, Liên Mộ cảm thấy linh khí trong cơ thể sắp cạn kiệt, cuối cùng nàng cũng dừng lại, chân tay bủn rủn, lùi lại mấy bước, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Liên Mộ lắc đầu, mí mắt cứ díp lại, nàng hắt nước lạnh lên mặt cho tỉnh táo, đi tới bàn rèn lấy kiếm ra.

Ngoài dự đoán, hình dáng của thanh kiếm này cũng coi như dễ nhìn. Thân kiếm hẹp và mỏng, lưỡi kiếm màu xanh lạnh, dưới ánh sáng, dường như được điểm xuyết vô số ngôi sao nhỏ, đây là hiệu quả khi dung hợp linh giáp của Lục Trảo Thiềm Thừ.

Cán kiếm được rèn từ Viêm Kim trộn lẫn với linh giáp của những Kim thú khác, cũng có màu xanh lạnh, nhưng hơi tối hơn một chút, bởi vì khi rèn được một nửa, nàng phát hiện linh thạch không đủ, chỉ có thể cưỡng ép chuyển linh lực rót vào, nhưng đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất, dẫn đến màu sắc hơi tối.

Liên Mộ sắp đứng không vững, nhưng vẫn đang chiêm ngưỡng thanh kiếm đầu tiên do mình rèn ra, nàng định đặt tên cho nó là "Phát Tài", mộc mạc giản dị lại có ý nghĩa tốt đẹp.

Thật sự sắp không chịu nổi nữa, Liên Mộ cất kiếm vào túi Càn Khôn, cũng không kịp dọn dẹp đồ đạc trên mặt đất, đóng sầm cửa lại liền chạy tới phòng luyện đan.

Người áo đen canh giữ phòng luyện đan nhìn thấy mặt nạ quen thuộc, muốn ngăn nàng lại: “Ngươi...!”

Hắn trực tiếp bị đụng bay.

Người áo đen xuất thân là kiếm tu: “???”

Đan tu bây giờ đã mạnh đến mức này rồi sao!

Hèn chi có thể đấm một cái là nổ lò luyện đan.

Liên Mộ không còn thời gian nữa, chạy tới phòng luyện đan lần trước, tốc độ làm việc của Trích Tinh Lâu rất nhanh, phòng luyện đan đó đã được sửa xong, thậm chí còn thay lò luyện đan mới, nhìn qua là biết tốt hơn cái trước.

Nàng ném linh thực vào lò, trực tiếp bắt đầu luyện. Sau khi luyện được một mẻ đan dược bổ sung linh khí cấp thấp, nàng lập tức nuốt, sau đó quay đầu dùng nội đan của Lục Trảo Thiềm Thừ để luyện loại tốt hơn.

Lần này nàng vậy mà luyện ra được hai viên đan dược ma thú màu trắng như tuyết, Liên Mộ đoán là do lò luyện đan mới được thay.

Liên Mộ ăn một viên, lập tức cảm thấy linh khí dồi dào, cảm giác trống rỗng ở đan điền biến mất.

Một viên đan dược ma thú bình thường đủ cho nàng dùng một tháng, đáng tiếc gần đây vừa hay phải rèn kiếm, chưa tới mười ngày đã tiêu hao hết viên lúc trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play