Liên Mộ: “... Ngươi làm thật à?”
“Tôn trưởng Tân vừa lên đã đá ta một cái, chiêu đó thật sự quá lợi hại, bây giờ ta vẫn không thể quên!” Quan Thời Trạch nói: “Sau đó nàng ta trực tiếp lôi ta tới sân đấu tỷ thí, khen ta phản ứng nhanh nhẹn, cuối cùng ta cũng được tôn trưởng coi trọng rồi!”
Đương nhiên, cũng bị đánh không ít. Cả đời hắn cũng chưa từng bị đánh đau như vậy, nhưng có thể một mình tỷ thí với tôn trưởng, thật sự quá đáng giá.
Liên Mộ nhìn hắn toàn thân bầm tím, chân bị què tay bị gãy, người không biết còn tưởng hắn bị người ta đánh hội đồng.
Quan Thời Trạch cũng vui vẻ đến mức cả đêm không ngủ: “Tối qua ta suy nghĩ lại, nếu phản ứng của ta nhanh hơn một chút, hẳn là có thể đỡ được mấy chiêu của tôn trưởng Tân… tiết học của tôn trưởng Mộ Dung lần tới, ta lại thử phương pháp này, tỷ thí với tôn trưởng Mộ Dung chắc chắn sẽ có cảm giác khác!”
Liên Mộ thật sự không ngờ, lại có người thích bị đánh như vậy: “Ta khuyên ngươi đừng nên thử tôn trưởng Mộ Dung, sắp đến khảo thí chính thức rồi, thiếu tay thiếu chân thì không đẹp lắm.”
Tuy rằng ngày thường Tân Uyển Bạch nghiêm khắc hơn Mộ Dung Ấp, nhưng thật sự ra tay, Tân Uyển Bạch nhiều nhất là đánh cho một trận, sau khi hết đau là xong chuyện, còn Mộ Dung Ấp chính là tra tấn người ta, hết đợt này đến đợt khác.
Quan Thời Trạch hoàn toàn không nghe lời khuyên: “Nhưng ngươi đã thử rồi.”
Bây giờ hắn đã biết tại sao Liên Mộ lại tiến bộ nhanh như vậy rồi, bởi vì nàng hết lần này tới lần khác khiêu chiến điểm mấu chốt của tôn trưởng, bị tôn trưởng nhắm vào, bị đánh vô số lần, tích lũy được kinh nghiệm.
Mọi người đều nói kiếm tu giỏi là do bị đánh mà thành, quả nhiên không sai.
Hắn cũng muốn trở thành một kiếm tu giỏi.
Liên Mộ không biết người trước mặt đã hạ quyết tâm, nàng im lặng một lúc: “...”
Nàng và Quan Thời Trạch có thể giống nhau sao? Quan Thời Trạch là chủ động tìm đánh, còn nàng là bị động.
Nếu không phải do cuộc sống quá khó khăn, phải chạy vạy khắp nơi, ai lại muốn mạo hiểm chứ.
Liên Mộ nhìn Quan Thời Trạch, trong mắt tràn đầy sự đồng cảm. Lúc này, nàng đã hiểu sâu sắc suy nghĩ của Hứa Hàm Tinh: Kiếm tu thật sự quá bạo lực.
Trong nháy mắt, Liên Mộ đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Chờ đã, hôm qua có tiết của Tân Uyển Bạch sao?
Liên Mộ lấy sổ ghi thời khóa biểu ra, lật xem, nhất thời tối sầm mặt mũi.
“...”
Nàng lại quên mất rồi.
****
Lần đầu tiên Liên Mộ vô tình trốn tiết học của Tân Uyển Bạch, hậu quả rất rõ ràng, chiều hôm đó, nàng đã tỷ thí với Tân Uyển Bạch trên sân đấu đến mức tay chân tê cứng, một đám người vây quanh xem Liên Mộ bị Tân Uyển Bạch đánh cho chạy trối chết.
Đương nhiên, người thảm hơn nàng là Quan Thời Trạch, gan lớn trốn tiết học của Mộ Dung Ấp, trực tiếp bị đánh tới mức suýt chút nữa liệt nửa người.
Nhưng hắn vẫn rất vui vẻ, còn giới thiệu phương pháp này cho tất cả những người muốn nâng cao thực lực.
Phương pháp này nhanh chóng lan truyền trong Hàn Lai Phong, sau đó, rất nhiều đệ tử ngày thường nghiêm túc đều trốn học, chạy tới Dẫn Hương Phong ngủ và đi dạo, khiến các đệ tử Dẫn Hương Phong không hiểu gì cả, các tôn trưởng Hàn Lai Phong lần lượt tới lôi người về, tay đều tê dại.
Trong nhóm đệ tử này, Liên Mộ lại trở thành người bình thường nhất.
Thậm chí có một khoảng thời gian, tiếng hét chói tai và tiếng va chạm của đao kiếm trên Hàn Lai Phong, khiến các đệ tử Thiên Linh Phong và Tuế Thu Phong bên cạnh nghe thấy cũng phải lắc đầu.
Nhưng đó đều là chuyện sau này.
Sau khi bị Tân Uyển Bạch đánh xong, Liên Mộ phải khập khiễng trèo tường ra ngoài.
Chỉ còn năm ngày nữa là đến khảo thí nhập môn chính thức, thời gian sắp không đủ rồi.
Trở lại Trích Tinh Lâu, Liên Mộ đi thẳng tới phòng chuyên dụng của khí sư.
Phòng chuyên dụng cho khí sư này nàng đã thuê một tháng, tất cả những thứ cần dùng đều được đặt bên trong, ngày thường đều khóa lại.
Căn phòng rất rộng rãi, ở giữa có một cái bàn rèn, bên cạnh bày đủ loại dụng cụ, trên mặt đất bày la liệt đủ loại vật liệu ma thú, căn bản dọn dẹp không xong.
Liên Mộ thật ra có thể hiểu được tại sao phòng của Hứa Hàm Tinh lại bừa bộn như ổ gà.
Làm khí sư thật sự quá phiền phức, có quá nhiều thứ phải tiếp xúc, đôi khi đang rèn mà bỗng nhiên lóe lên ý tưởng, muốn tìm đồ phải tìm được ngay lập tức, chỉ có thể đặt tất cả vật liệu có thể hữu dụng bên cạnh mới yên tâm.