“Nhiều như vậy sao?”

Bách Lý Khuyết: “Không nhiều, thiên linh căn mà ba tông môn còn lại thu nhận được trong vòng năm mươi năm nay, còn nhiều hơn chúng ta.”

Liên Mộ: “Cũng không tệ, dù sao Quy Tiên Tông chúng ta cũng là đứng đầu bốn đại tông môn.”

Hứa Hàm Tinh và Bách Lý Khuyết đột nhiên im lặng: “...”

Một lúc sau, Hứa Hàm Tinh nói: “Ai nói cho ngươi biết?”

“Nghe đồn ở bên ngoài.” Liên Mộ đáp, “Chẳng lẽ không phải sao?”

Bách Lý Khuyết: “Đó là chuyện của mấy trăm năm trước rồi. Quy Tiên Tông bây giờ, đứng cuối bảng trong bốn đại tông môn.”

Liên Mộ: “Tông môn xếp hạng như thế nào?”

Hứa Hàm Tinh: “Thông qua đại hội tiên môn mỗi kỳ để xếp hạng, đại hội tiên môn được tổ chức năm mươi năm một lần, chọn đệ tử nhập môn trong vòng một trăm năm để tỷ thí. Quy Tiên Tông chúng ta đã đứng cuối bảng chín kỳ liên tiếp.”

“Bốn trăm năm đứng cuối bảng!” Liên Mộ có chút kinh ngạc.

Hứa Hàm Tinh: “Không còn cách nào khác, khi vận may tốt thì thực lực không bằng người khác, khi thực lực tốt thì lại luôn gặp xui xẻo, đại hội tiên môn kỳ tới, những thiên linh căn chúng ta đều sẽ đi, không biết lần này sẽ kết thúc như thế nào.”

Liên Mộ: “Thiên linh căn các ngươi tỷ thí, ai thắng ai thua cũng chưa chắc, lỡ như giành được giải nhất thì sao.”

“Không chỉ có thiên linh căn, kiếm tu tam linh căn cũng có thể đi, chỉ cần có thực lực là được.” Hứa Hàm Tinh nói, “Đến lúc đó ngươi cũng tới tham gia đi, Quy Tiên Tông chúng ta lại có thêm một phần thắng.”

“Ta sao?” Liên Mộ suy nghĩ một chút: “Đến lúc đó hãy nói.”

Nàng ngay cả khảo thí nhập môn chính thức cũng chưa vượt qua, vẫn đang vất vả kiếm tiền rèn kiếm.

Nhưng Liên Mộ vẫn khoác lác một câu: “Nếu ta đi, vậy ta sẽ làm kiếm tu đệ nhất bốn đại tông môn.”

Hứa Hàm Tinh cười nói tiếp: “Vậy ta sẽ làm khí sư đệ nhất bốn đại tông môn.”

Bách Lý Khuyết: “...”

Tuy rằng Liên Mộ là ân nhân của hắn, hơn nữa đúng là có vẻ có chút thực lực, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là tam linh căn, giới hạn đã được đặt ra, có thể ngay cả kiếm tu song linh căn cũng đánh không lại.

Huống chi là kiếm tu đứng đầu thiên linh căn của ba đại tông môn còn lại, hoàn toàn khác biệt một trời một vực, hắn chưa bao giờ nghe nói tam linh căn nào đánh bại thiên linh căn.

Liên Mộ cũng thật dám nghĩ.

Vì lịch sự, Bách Lý Khuyết không trực tiếp vạch trần và đả kích, nhưng trong lòng khó tránh khỏi thay đổi ấn tượng về Liên Mộ: Ân nhân cứu mạng, người tốt, nhưng quá tự tin.

“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, ta còn có việc, đi trước đây.” Liên Mộ đứng dậy, cất quyển sổ vào túi Càn Khôn.

Hứa Hàm Tinh nhét trà vào túi Càn Khôn của nàng: “Đừng quên cái này, chia năm năm. Nếu không ai cần, thì tự ngươi pha mà uống.”

Liên Mộ: “Ta nào có thời gian uống trà, ta cũng không biết thưởng thức.”

Bách Lý Khuyết: "..." Trà Ngọc Sơn ngàn vàng khó cầu, sao có thể không ai cần chứ.

Bách Lý Khuyết im lặng rất lâu, hắn nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có một loại quan hệ mới có thể giải thích hành vi cử chỉ giữa Hứa Hàm Tinh và Liên Mộ.

Sau khi Liên Mộ rời đi, trong phòng chỉ còn lại Bách Lý Khuyết và Hứa Hàm Tinh.

Bách Lý Khuyết: “Thứ quý giá như vậy, ngươi cứ thế đưa cho nàng ta sao?”

Hứa Hàm Tinh tiếp tục loay hoay với Linh khí, vừa làm vừa nói: “Ta bảo nàng mang đi bán hộ ta, cũng không phải trực tiếp vứt đi.”

“Trông ngươi không giống người thiếu tiền.” Bách Lý Khuyết nói.

Hứa Hàm Tinh cũng không giả vờ nữa: “Cái này thì ngươi không hiểu rồi, cho dù là thứ tốt đến đâu cũng không bằng linh thạch trong túi.”

“Người thuần khiết như ta và Liên Mộ, chỉ thích hình dáng ban đầu của tiền tài.”

Bách Lý Khuyết: “...”

Hắn chưa bao giờ biết, Hứa Hàm Tinh còn có mặt này.

Liên Mộ đi ra từ Thiên Linh Phong, tâm trạng rất vui vẻ, bóng dáng nghênh ngang của nàng đã thu hút sự chú ý của hai người ở cách đó không xa.

Mộ Dung Ấp vừa mới từ Dẫn Hương Phong ra ngoài, đang dặn dò một đệ tử đan tu, đi ngang qua Thiên Linh Phong, nhìn thấy mặt nghiêng của Liên Mộ, hắn nheo mắt đánh giá.

Đệ tử đan tu thấy tôn trưởng nhìn sang chỗ khác, cũng nhìn theo, hắn giật mình: “Nàng…!”

Đây không phải là tân đệ tử hẹn hò với đạo lữ trong vườn linh thực lần trước sao!

“Ngươi quen nàng sao?” Mộ Dung Ấp hỏi.

Đệ tử đan tu buột miệng nói: “Từng gặp lúc tuần tra.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play