Hắn chỉ liếc mắt một cái, Liên Mộ đã hiểu: “Thực ra ngươi căn bản không biết thưởng trà, đồ nhà quê.”

“Chúng ta giống nhau.” Hứa Hàm Tinh cười nói: “Ta còn rất nhiều, quy củ cũ, ngươi mang về bán lại cho người khác, chúng ta chia đều linh thạch, định giá bảy vạn linh thạch một lạng, ta tin tưởng vào khả năng lừa gạt của ngươi.”

Có tiền, Liên Mộ đương nhiên đồng ý: “Không thành vấn đề, ta sẽ bán cho những khí sư thích giả vờ khác.”

Bách Lý Khuyết nghe thấy hai người âm mưu từ đầu đến cuối: “?”

Hứa Hàm Tinh không biết thưởng trà, vậy người luận trà với hắn vừa nãy là ai?

Còn nữa, khí sư thích giả vờ là sao, chẳng lẽ bộ dạng nho nhã ngày thường của Hứa Hàm Tinh đều là giả tạo sao?

Bách Lý Khuyết nói: “Trà Ngọc Sơn mọc trên đỉnh núi Ngọc Thanh, khó hái, hơn nữa sản lượng rất ít, năm vạn linh thạch một lạng là giá bình thường...”

“Ngươi thích sao? Vậy bảy vạn linh thạch bán cho ngươi.” Liên Mộ nói.

Bách Lý Khuyết: “...”

Hắn căn bản không có ý đó, nhưng hắn vừa định mở miệng giải thích, Liên Mộ và Hứa Hàm Tinh lại nói chuyện khác.

Bách Lý Khuyết cảm thấy mình ở đây, cứ như người câm vậy rất bất lịch sự, hắn cũng muốn nói chuyện với bọn họ, nhưng mỗi lần hắn nghĩ xong muốn nói gì, Liên Mộ và Hứa Hàm Tinh lại chuyển chủ đề.

Hai người nói chuyện trên trời dưới đất, nói đông nói tây, Bách Lý Khuyết hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của bọn họ.

Bách Lý Khuyết: “...”

Hứa Hàm Tinh ngày thường nói nhiều như vậy sao? Hắn hoàn toàn không nhìn ra.

Lần đầu tiên trong đời, hắn có cảm giác bị cô lập.

Hai người cuối cùng cũng nói xong hết chuyện trên trời dưới biển, Liên Mộ lấy một quyển sổ ra, nói: “Ta có một người bạn, nàng ấy cũng là khí sư, nghe nói ta quen biết khí sư thiên linh căn, nhờ ta tới hỏi ngươi vài chuyện.”

Hứa Hàm Tinh nhận lấy quyển sổ, mở ra xem, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc: “Người bạn khí sư này của ngươi rất khá, nàng ấy có muốn tới Quy Tiên Tông không?”

“Nàng ấy là tán tu, không gia nhập bất kỳ tông môn nào.” Trong lòng Liên Mộ có chút vui vẻ, nàng cũng cảm thấy bản thân rất khá.

Hứa Hàm Tinh đi tới trước bàn, mài mực, bắt đầu trả lời từng vấn đề trong quyển sổ. Ngũ quan hắn thanh tú, lúc tập trung đúng là có chút phong thái của quân tử ôn hòa.

Bách Lý Khuyết trong lòng hơi thả lỏng: Đây mới là Hứa Hàm Tinh mà hắn quen biết.

Hứa Hàm Tinh không nói chuyện, Liên Mộ cũng im lặng, nàng ngồi bên cạnh Bách Lý Khuyết, im lặng uống trà.

Bách Lý Khuyết là con cháu thế gia, đã từng gặp rất nhiều kiếm tu lợi hại, chỉ cần nhìn động tác Liên Mộ cầm chén trà, đã có thể cảm thấy nàng… không hề giống một kiếm tu đáng tin cậy.

Nhưng hắn càng tới gần nàng, càng cảm thấy nàng quen mắt, đặc biệt là đôi tay đó… Hắn nhớ ra rồi!

“Ngươi cũng là thiên linh căn sao?” Bách Lý Khuyết thăm dò hỏi, “Hình như ta đã gặp ngươi ở đâu rồi.”

Liên Mộ không quen hắn, nhưng dù sao cũng là người quen của Hứa Hàm Tinh, nàng phải nể mặt trả lời một chút: “Không phải, ta là tam linh căn.”

Liên Mộ đột nhiên nhớ ra, nàng thật sự đã gặp Bách Lý Khuyết, lúc đăng ký ở Thiên Linh Phong, hắn chính là “trưởng tử của Bách Lý gia” chen hàng kia.

Lần trước, bóng lưng cao lớn nhìn thấy trong thiện đường, cũng là hắn.

“Không phải.” Bách Lý Khuyết bây giờ đã có thể khẳng định: “Là Thạch Lang Quật, ngươi đã đánh lui đám sói đó, cứu ta.”

Liên Mộ có chút ấn tượng: “Ngươi là người nằm trên mặt đất sao?”

Bách Lý Khuyết: “Ừ, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây, đa tạ ngươi đã cứu ta hôm đó.”

Liên Mộ: “Không chỉ có một mình ta, còn có một đan tu nữa, nàng ấy cũng là người của tông môn chúng ta...”

“Cái gì? Liên Mộ, sao ngươi lại đi cứu người khắp nơi vậy.” Hứa Hàm Tinh đã viết xong quyển sổ, trả lại cho nàng, “Ta đã nói rồi mà, nàng ấy rất lợi hại.”

“Vị đan tu kia, ta biết, ta đã gặp nàng ta rồi.” Đã là ân nhân cứu mạng, Bách Lý Khuyết đương nhiên sẽ buông bỏ cảnh giác.

Hứa Hàm Tinh: “Các ngươi đang nói Cơ Minh Nguyệt sao? Nàng ấy là đan tu thiên linh căn duy nhất trong số các tân đệ tử của Quy Tiên Tông chúng ta.”

Liên Mộ: “Lại thêm một thiên linh căn nữa, thiên linh căn là rau ngoài chợ sao?”

“Không chỉ vậy đâu.” Hứa Hàm Tinh ánh mắt sâu xa: “Ta, Cơ Minh Nguyệt, còn có người trước mặt ngươi, đều là thiên linh căn, ừm… còn một người nữa, không tiện nói tên. Trong vòng năm mươi năm nay, Quy Tiên Tông tổng cộng có bốn tân đệ tử thiên linh căn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play