Liên Mộ tắt Thư Tín Thạch, đợi hắn ở cổng núi, nàng từ Hàn Lai Phong tới, tuyết trên người còn chưa kịp phủi sạch, trên đầu trắng xóa một mảng.

Khiến sư tỷ Thiên Linh Phong bên cạnh không nhịn được cảm thán: Kiếm tu đúng là chịu đựng được, sắp biến thành người tuyết rồi, mà ngón tay cũng không run một chút nào.

Lúc Hứa Hàm Tinh vội vàng chạy tới, nhìn thấy Liên Mộ giống như người tuyết ở cổng núi, hắn giật mình, âm thầm siết chặt áo lông chồn trên người, may mà mình không phải kiếm tu.

Hứa Hàm Tinh phủi tuyết giúp nàng, quay đầu nói với sư tỷ canh giữ cổng núi: “Đây là bạn của ta, sau này nàng ấy tới tìm ta, phiền sư tỷ cho nàng ấy vào.”

Giọng nói của hắn dịu dàng đến mức khó tin, suýt chút nữa Liên Mộ đã tưởng mình nghe nhầm.

Sư tỷ Thiên Linh Phong nhớ kỹ Liên Mộ, gật đầu với Hứa Hàm Tinh, ra hiệu đã hiểu.

Liên Mộ đi theo Hứa Hàm Tinh, nhỏ giọng hỏi hắn: “Quy củ của Thiên Linh Phong các ngươi nhiều như vậy sao?”

“Cũng hơi phiền phức. Bởi vì Thiên Linh Phong chúng ta cất giữ rất nhiều Linh khí cao cấp, trước kia lúc chưa đề phòng, đã bị mất trộm mấy món Linh khí nhất phẩm, sau đó liền bắt đầu hạn chế ra vào.” Hứa Hàm Tinh giải thích: “Chúng ta không giống các ngươi, không có khả năng đánh nhau.”

Lời này của hắn không sai, Nhất Niệm Đường ở Hàn Lai Phong cũng cất giữ không ít kiếm phổ quý giá, nhưng nhiều năm như vậy, cho dù mở cửa không có ai canh giữ, cũng không có tên trộm nào dám đi vào.

Trộm vào Hàn Lai Phong, vậy thì đúng là tới đúng chỗ rồi, tùy tiện một tôn trưởng kiếm tu cũng đủ để cho đối phương một trận no đòn.

Liên Mộ hiểu ra, trực tiếp vào vấn đề chính: “Hôm nay ta tới đây, có vài chuyện muốn hỏi ngươi.”

“Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, ta đưa ngươi tới phòng ta.”

Hứa Hàm Tinh hôm nay nghiêm túc đến khác thường, Liên Mộ đoán có lẽ là vì hắn ở Thiên Linh Phong, không thể không giả vờ ra vẻ chăm chỉ nghiêm túc, như vậy mới phù hợp với “phong thái đại sư” mà các khí sư theo đuổi.

Liên Mộ: “Ngươi không ở Nhã Tuế Phong sao?”

Nếu nàng nhớ không lầm, tất cả đệ tử đều phải ở Nhã Tuế Phong.

“Khí sư có phòng nghỉ ngơi tạm thời ở Thiên Linh Phong, ta là thiên linh căn, còn nhiều việc phải làm hơn, ngày nào cũng đi tới đi lui rất phiền phức.”

Sau khi hai người đến phòng của Hứa Hàm Tinh, Liên Mộ cảm thấy chua xót: Tại sao ngay cả chỗ nghỉ ngơi tạm thời của khí sư cũng xa hoa như vậy chứ?

Liếc mắt nhìn, trong phòng lại còn có một người.

Người nọ quay lưng về phía bọn họ, đứng trước một tấm gương đồng, phía trên gương đồng là hình ảnh, có hai kiếm tu đang đánh nhau kịch liệt.

Người nọ nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thấy Liên Mộ, hắn thuận tay ấn gương đồng xuống bàn, hình ảnh biến mất.

Hứa Hàm Tinh chỉ vào người trong phòng: “Đây là Bách Lý Khuyết, phù tu cùng nhóm nhập môn với ngươi.”

Hắn lại nhìn đối diện: “Nàng tên là Liên Mộ, kiếm tu của Hàn Lai Phong, bạn tốt của ta.”

Liên Mộ vừa nhìn thấy hắn, liền cảm thấy đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra: “Xin chào.”

Nàng chỉ đơn giản chào hỏi một câu.

Bách Lý Khuyết hơi nhíu mày, nhìn Hứa Hàm Tinh: “Sao ngươi lại tùy tiện cho người khác vào? Nếu ta nhớ không lầm, Ngũ Tu đứng đầu đời tiếp theo đã được định sẵn, không có người này.”

Liên Mộ không hiểu: “...?”

Hứa Hàm Tinh ôm lấy nàng: “Liên Mộ là bạn của ta, nàng ấy sẽ không nói ra ngoài đâu. Nàng ấy là một kiếm tu rất lợi hại, có lẽ có thể giúp được chút việc.”

Liên Mộ: “Ta đã đồng ý giúp khi nào?”

Hứa Hàm Tinh véo nàng một cái, nháy mắt ra hiệu với nàng.

“Đúng vậy, ta tới để giúp đỡ.” Liên Mộ ánh mắt kiên định.

Bách Lý Khuyết càng nhíu mày hơn, nhưng cũng không nói gì nữa.

Hứa Hàm Tinh giúp nàng bê một cái ghế, lại rót cho nàng một chén trà nóng. Bách Lý Khuyết nhìn hắn bận trước bận sau vì Liên Mộ, ánh mắt sâu xa, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Hứa Hàm Tinh thần bí nói với Liên Mộ: “Không vội nói chuyện chính, trước tiên hãy nếm thử trà Ngọc Sơn mà cha ta nhờ người mang tới cho ta, năm vạn linh thạch một lạng.”

Liên Mộ uống một ngụm: “Đắt như vậy, uống xong có thể phi thăng sao? Ừm… vị cũng bình thường.”

Hứa Hàm Tinh lắc đầu: “Đúng không, ta cũng thấy không đáng. Nhưng cha ta nói ta là khí sư ở đại tông môn, phải uống loại đắt tiền, như vậy mới có vẻ ta rất thâm sâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play