Mộ Dung Ấp: “Hửm? Nàng làm gì ở đó?”

Thời gian tuần tra Dẫn Hương Phong là vào ban đêm, Liên Mộ lại đi tới Dẫn Hương Phong vào nửa đêm?

Đệ tử đan tu đột nhiên đỏ mặt, hắn không ngờ tôn trưởng lại hỏi kỹ như vậy, hắn có chút hối hận vì vừa nãy đã lỡ miệng.

Sư muội nửa đêm đi hẹn hò, chắc chắn là không muốn để người khác phát hiện. Hơn nữa đạo lữ của sư muội là kiếm tu, tôn trưởng Mộ Dung lại là tôn trưởng của Hàn Lai Phong…

Hắn nghe nói kiếm tu đều rất bạo lực, chỉ dùng kiếm để nói chuyện, lỡ như tôn trưởng Mộ Dung biết được, quay về đánh tên kiếm tu kia một trận, chắc chắn sẽ làm sư muội đau lòng.

Đệ tử đan tu ấp úng nửa ngày, nói ra một câu: “Ở vườn linh thực… chơi.”

“...”

Chơi?

Mộ Dung Ấp mỉm cười, hắn không ngờ, Liên Mộ ngày thường không luyện kiếm ở Hàn Lai Phong, lên lớp của hắn cũng không tập trung, vậy mà lại có tâm trạng chạy tới Dẫn Hương Phong chơi vào nửa đêm.

Xem ra vẫn còn đánh nhau quá ít, chưa từng trải qua đau đớn thật sự.

Đệ tử đan tu hoàn toàn không nhận ra ánh mắt ngày càng lạnh lẽo của Mộ Dung Ấp, nhìn bóng lưng Liên Mộ đang đi xa: “...”

Sư muội, sư huynh chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.

****

Gần đây Liên Mộ lại bị tôn trưởng Mộ Dung nhắm vào.

Không biết vì sao, mỗi lần tôn trưởng Mộ Dung nhìn nàng, ánh mắt đều lạnh lùng, còn tôn trưởng Tân mỗi lần nhìn nàng, trong mắt lại luôn mang theo sự đồng cảm.

Liên Mộ đã trở thành đối tượng bị các tôn trưởng nhắm vào đầu tiên, ngày nào cũng bị tôn trưởng Mộ Dung đánh cho sống dở chết dở trên lớp, không tàn phế thì cũng bị thương, hại nàng lại phải tốn rất nhiều tiền mua đan dược, thân thể mới miễn cưỡng theo kịp nhịp điệu đánh người của tôn trưởng Mộ Dung.

Bỏ tiền mua đan dược, đúng là đang cắt thịt trên người Liên Mộ, Liên Mộ không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng nâng cao bản thân, cố gắng ít bị đánh hơn một chút.

Nàng bị đánh thảm như vậy, mà lại có người hâm mộ nàng.

Tan học, Quan Thời Trạch ngồi bên cạnh Liên Mộ, trong mắt tràn đầy sự hâm mộ: “Các tôn trưởng rất coi trọng ngươi, nếu không cũng sẽ không ra tay nặng như vậy.”

Liên Mộ vừa mới nối lại cánh tay bị gãy, đau tới mức trán đổ đầy mồ hôi: “Ngươi cũng muốn sao?”

Quan Thời Trạch thở dài: “Đương nhiên, con người chỉ có thể nâng cao thực lực trong hoàn cảnh nguy hiểm. Đáng tiếc tôn trưởng không coi trọng ta.”

Hắn không biết Liên Mộ đã làm cách nào để tôn trưởng chú ý tới nàng, mỗi lần lên lớp đều "quan tâm" nàng hơn.

Liên Mộ: "..." Lần đầu tiên thấy có người muốn bị đánh.

“Ngươi giống như ta, ngày nào cũng không luyện kiếm, chạy tới các ngọn núi khác đi dạo, hắn sẽ quan tâm ngươi.”

Nhiều ngày trôi qua, Liên Mộ đã phát hiện ra nguyên nhân tôn trưởng Mộ Dung chỉ đánh mình nàng, nàng so sánh bản thân với các đệ tử khác, chỉ có mấy điểm này khác với các đệ tử khác, vậy hẳn là nguyên nhân tôn trưởng cố ý nhắm vào nàng.

Nhưng Liên Mộ sẽ không từ bỏ việc tới Dẫn Hương Phong luyện đan, chỉ là lần sau đi sẽ cẩn thận hơn.

Cũng không biết là tên khốn nào, đã nói chuyện nàng chạy tới Dẫn Hương Phong cho tôn trưởng biết.

“Đi, đi dạo?” Quan Thời Trạch kinh ngạc nói: “Nhưng như vậy, sẽ để lại ấn tượng xấu trong mắt tôn trưởng.”

Liên Mộ vẫn theo bản năng che giấu chuyện mình học luyện đan: “Đúng vậy, chính là phải để lại ấn tượng xấu, tôn trưởng mới “quan tâm” ngươi. Tốt nhất là nghênh ngang, ngay cả đồng phục cũng không mặc, sau đó làm ra vẻ rất nhàn nhã, ta chính là dùng phương pháp này.”

Liên Mộ nói xong, đứng dậy thử chân, đã hồi phục như cũ, nhưng đã tốn một ngàn linh thạch để mua đan dược, nàng nhìn bàn chân này cứ như được dát vàng.

Nếu không tiếp tục nâng cao thực lực, nàng ngay cả tiền mua đan dược cũng không trả nổi.

“Ngươi thử trước rồi hãy nói. Các tôn trưởng coi trọng thực lực thật sự, chứ không phải là biểu hiện ngày thường.”

Quan Thời Trạch nghe xong, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra là vậy, ta đã đi sai hướng.”

Muốn để tôn trưởng có ấn tượng tốt với mình, bản thân phải đủ mạnh, nếu không thì biểu hiện có tốt đến đâu, cũng chỉ là giả tạo, bọn họ không phải khí sư, không cần phải giả vờ giả vịt.

Dù sao trước kia rất nhiều kiếm tu nổi danh thiên hạ, hành sự đều không giống người thường.

Quan Thời Trạch nhìn Liên Mộ, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân nàng đều tỏa ra hào quang: “Ta hiểu rồi, cảm ơn ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play