___________
Cái quỷ gì đây?
Đoạn Du sững người trong một thoáng, cậu là danh chính ngôn thuận đấy được không?
Ngón tay lướt nhanh, cậu mở lại lịch sử trò chuyện giữa hai người, chỉ có thể dùng từ “cạn lời” để miêu tả chính mình năm năm sau.
Cậu làm sao lại có cái sở thích này cơ chứ!
Dựa theo mốc thời gian nhắn tin với Vương Miểu, thì khoảng một tháng trước cậu đã gia nhập tổng bộ dưới danh nghĩa “Tiểu Du”, trở thành một thành viên trong tổ thư ký, rồi kết hợp với đủ kiểu cuộc trò chuyện kỳ cục với Tưởng Diên, cái này rõ ràng là mùi yêu đương vụng trộm còn gì nữa!
Không hiểu Vương Miểu bị đứt dây thần kinh nào, lại rất tin tưởng rằng cậu có thể quyến rũ được Tưởng Diên, hất văng “chính thất” để leo lên chính vị. Cậu ta cứ liên tục tạo cơ hội cho cậu tiếp xúc với Tưởng Diên trong công việc, mà cậu cũng đúng là não ngắn, lại còn cảm thấy thú vị.
Đoạn Du nghẹn đến mức không thở nổi. Đáng chết thật, trong chuyện này rốt cuộc có gì mà thú vị? Đi làm đã khổ rồi mà còn phải suốt ngày mặt đối mặt với kẻ địch truyền kiếp của mình?
Cậu rất muốn ký đơn ly hôn, rồi biến mất luôn cho xong, nhưng mà rốt cuộc năm năm qua đã xảy ra chuyện gì, cậu vẫn chưa rõ ràng. Cậu không thể hồ đồ mơ màng mà chấp nhận hết mọi thay đổi sau năm năm được. Biện pháp tốt nhất bây giờ là giữ nguyên hiện trạng, điều tra rõ chân tướng, rồi sau đó đường ai nấy đi với đối thủ này.
[Gần đây thấy hơi khó chịu, mai công ty gặp.]
Đoạn Du gõ nhanh dòng tin nhắn, gửi đi cái “tách”, rồi tắt điện thoại ném sang ghế phụ, động tác trơn tru như nước chảy mây trôi.
Xe chậm rãi khởi động, như mũi tên vừa rời khỏi cung, lao thẳng về làn chính rồi biến mất.
——
Tranh thủ buổi chiều Tưởng Diên chưa về nhà, Đoạn Du quyết định làm quen với môi trường xung quanh.
Đây là lần đầu tiên cậu dạo quanh biệt thự của Tưởng Diên. Để tránh dì Trần nghi ngờ, cậu còn cố ý ôm theo Bánh Nhân Đậu ra ngoài, viện cớ là “tìm hiểu phong tục”.
Mặc dù dì Trần nói rằng Bánh Nhân Đậu mới 5 tuổi rưỡi, già rồi, căn bản là không chạy nổi.
“Sao không đi hả? Bánh Nhân Đậu, trên người ngươi một đống mỡ thế này không phải nên giảm cân à? Cử động chút đi, chủ nhân soái khí như tôi sao lại nuôi ra được con mèo xấu như ngươi chứ?” Nhìn Bánh Nhân Đậu đứng ì ở cửa không nhúc nhích, Đoạn Du không nhịn được đá nhẹ một cái.
Túi lông mềm trên người nó lay động, Bánh Nhân Đậu liền lăn đùng ra đất, ưỡn mình lười biếng duỗi vai, như kiểu không thèm quan tâm gì hết. Đoạn Du tức đến bật cười, nghĩ bụng có khi nên thật sự cho nó đăng ký một lớp giảm cân mất.
Mà thôi, mới có năm tuổi, cũng xem như là đang độ tuổi sung sức.
Cậu nhấc nó lên bằng cách túm phần da sau cổ, ôm vào lòng. Bánh Nhân Đậu thè lưỡi có gai muốn liếm mặt cậu, nhưng bị cậu né đi. Một người một mèo bắt đầu dạo quanh biệt thự.
Biệt thự ba tầng, có sân riêng, trong vườn trồng đầy sao trời. Cậu nhớ Tưởng Diên hình như rất thích loài hoa này. Cách bụi cỏ không xa là một hồ nước ngoài trời, đối diện chính là phòng gym ở tầng một, bên cạnh cửa sổ sát đất trong suốt là phòng Taekwondo.
Đoạn Du nổi hứng tiến lại gần, cậu xoa hai tay chai sạn rồi đẩy cửa ra. Môn thể thao Taekwondo này cậu đã học từ hồi cấp ba, đủ để thấy cậu cực kỳ yêu thích nó.
Sau đó cậu và Tưởng Diên cùng học với một vị tông sư, cả hai vì ganh đua thắng thua mà càng thêm đam mê. Không biết năm năm qua, cậu có còn tiếp tục kiên trì với nó không?
Trong nhà sáng sủa, rộng rãi, cậu tùy ý mở tủ quần áo ra, thấy một hàng áo Taekwondo trắng kèm đai đen treo gọn gàng bên trong.
Ồ!
Đôi mắt Đoạn Du sáng rỡ, không buồn quan tâm đến con mèo trong tay, liền lấy ra một bộ quần áo tỉ mỉ đánh giá. Năm đó cậu hứng thú với Taekwondo một phần cũng là do mê mẩn bộ đồng phục khí phách này.
Xem ra năm năm qua cậu cũng không hề bỏ bê, từ đai đỏ lên đến đai đen, chỉ là không biết đã lên đến mấy đẳng?
Cậu kích động nhấc lên phần đuôi đai đen, nhẹ nhàng lật ra, thấy thêu một hàng chữ đơn giản nhưng mạnh mẽ: Đoạn Du.
Cách đó không xa còn một bộ nữa xếp ngay ngắn, cũng là đai đen, thêu tên màu vàng: Tưởng Diên.
Cảm giác muốn phân cao thấp trong lòng cậu bất ngờ dâng lên. Cậu liếm môi tò mò, không biết hiện tại mình so với Tưởng Diên của năm năm sau, liệu có thể đánh được mấy chiêu?
Vài phút sau, Đoạn Du đã mặc xong bộ đai đen trong mơ, buộc một nút thắt tinh xảo đứng trước gương. Chiếc đai đen ôm lấy vòng eo nhỏ, đường cong từ thắt lưng chạy xuống dưới, làn da trắng nõn, gợi cảm dần ẩn hiện dưới cổ áo, tràn đầy nam tính chín chắn.
So với thiếu niên khí thế hăng hái năm năm trước, cậu cũng không biết rốt cuộc mình bây giờ có phải càng soái hơn không.
Hừm, mặc bộ này ra đường chắc chắn làm điêu đứng không ít thiếu nữ, thế mà lại cắm đầu vào đóa hoa nở trên bãi cứt trâu là Tưởng Diên.
Cậu giơ tay, thu tay, ra chiêu đá lưu loát vào cọc gỗ hình người trước mặt, phát ra những tiếng bang bang rõ ràng, đủ để thấy lực đánh cực mạnh. Cậu có thể cảm nhận được so với năm năm trước, sức mạnh trong cơ thể đã tăng lên rõ rệt, giống như qua một đêm, tự dưng có thêm nội công vậy.
Phành! Phành! Phành!
Tưởng Diên vừa về đến nhà, mới đẩy cửa ra đã nghe thấy tiếng gõ nhịp dồn dập. Anh đảo mắt nhìn quanh một vòng đầy nghi hoặc, không thấy bóng dáng ai khác.
Lần theo âm thanh, anh nhẹ tay đẩy cửa một căn phòng ra, lập tức nhìn thấy một người đàn ông mặc đạo phục đang đứng trước cọc gỗ, mạnh mẽ tung một cú đá, khí lực bùng phát dữ dội. Tấm lưng ấy—dù có hóa thành tro, anh cũng nhận ra ngay.
Anh đúng là bị điên mới đồng ý kết hôn với tên cuồng bạo lực này!
Tưởng Diên vừa nhìn mấy giây liền định lặng lẽ khép cửa lại. Công việc cường độ quá lớn, anh cần thời gian thích nghi, không rảnh mà dây dưa với hắn. Hiện giờ chỉ cần dính lấy Đoạn Du thêm một giây, là như bị trà tấn.
Thân thể này là của anh, chờ anh điều tra rõ ràng những chuyện xảy ra trong năm năm qua, sẽ lập tức ly hôn với Đoạn Du!
Không ngờ vừa nhúc nhích một chút, Đoạn Du đã quay đầu nhìn lại, khóe mắt đỏ lên, ánh mắt sắc bén khiến người kinh sợ. Cậu nhìn anh, như thể một con sói khát máu đang từ từ áp sát, giọng nói không chút thân thiện.
“Anh yêu, anh về rồi à.”
Tưởng Diên siết chặt tay, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
"Hôm nay tâm trạng tôi khá tốt, chúng ta đánh một trận đi?" Hai người đối diện, ánh mắt giao nhau. Giọng Đoạn Du hưng phấn, gen hiếu chiến rần rần chảy trong máu, cậu muốn xem thực lực thật sự của Tưởng Diên hiện tại.
"Hôm nay tôi bận việc cả ngày, để hôm khác đi…" Tưởng Diên nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt cậu thì biết ngay tên nhóc này đang ôm tâm địa xấu xa, lập tức từ chối dứt khoát. Năm năm trước, chỉ cần cậu để lộ vẻ mặt đó là y như rằng có chiêu hiểm đang chờ sẵn.
Tưởng Diên không dám chắc sau năm năm cậu có thay đổi không, nhưng dựa vào cú đấm sáng nay mà xét—chó không đổi được thói ăn phân.
"Lâu rồi không đánh, tay ngứa muốn chết. Hay là… anh già rồi, sợ bị tôi đánh gục? Không được thì nói thẳng ra đi." Đoạn Du đưa ngón tay chọc vào áo vest của anh, đầy khiêu khích.
Đàn ông kỵ nhất là bị nói không được.
"Được lắm, cậu da ngứa rồi." Tưởng Diên cười lạnh, đẩy cửa bước nhanh vào phòng, vừa đi vừa tháo cà vạt ném xuống đất, sau đó bắt đầu cởi áo sơ mi, lộ ra cơ bắp săn chắc rắn rỏi. Rồi tiếp tục kéo khóa quần, lộ ra quần lót đen…
Nợ cũ thù mới, hôm nay tính cả một lượt, để xem cuối cùng ai mới là người không được.
Đoạn Du sững người nhìn từng món quần áo rơi xuống đất, theo bản năng quay mặt đi. Cái này… không phải có phòng thay đồ sao? Cần gì phải phơi bày thế này!!!
"Ai da, em sao thế? Cả giường còn lên rồi mà còn biết thẹn thùng?" Tưởng Diên bỗng cảm thấy khoái trá, lần đầu phát hiện Đoạn Du biết thẹn là chuyện thú vị như vậy, rõ ràng trong video trông cậu bạo liệt không kiềm chế nổi.
Đoạn Du lau tai đã đỏ bừng, nghe anh nói năng vô liêm sỉ, lại nghĩ đến chuyện mình là người bị đè ở dưới, cơn tức giấu trong lòng hai ngày nay bỗng chốc bốc lên.
Dựa vào đâu mà cậu phải là người bên dưới? Lần trước trong phòng tắm của phòng tập quyền, cậu đã len lén nhìn—rõ ràng mình còn to hơn một chút mà!
Không khí bỗng trở nên nặng nề, hai người gần như đồng thời xuất hiện một ý nghĩ trong đầu— cậu/anh ta đúng là vẫn ghê tởm y như năm năm trước!
Tưởng Diên tháo đồng hồ, tiện tay ném lên đống quần áo đôi. Anh siết chặt đai đen bên hông, vòng eo rắn chắc, mông săn gọn, khiến máu huyết người ta sôi sục.
Hai người đứng đối diện nhau cách chừng hai mét, ánh mắt chạm nhau trong một khoảnh khắc bối rối rồi lập tức trở nên sắc bén—ngạo mạn, đối kháng, hận không thể đánh gục đối phương ngay lập tức. Cảm giác như quay về năm năm trước. Tưởng Diên càng tin chắc suy đoán của mình: cái gọi là "cuộc hôn nhân hạnh phúc yêu thương", nhất định là thủ đoạn dối trá để che mắt thiên hạ.
Năm năm sau, bản thân anh yêu hay không yêu Đoạn Du thì chưa rõ. Nhưng Đoạn Du, chắc chắn không còn yêu anh nữa—ánh mắt đó y như đang nhìn phân chó vậy.
"Nói trước nhé, không được dùng chiêu bẩn." Tưởng Diên lạnh lùng nói.
"Tôi là người tôn trọng đạo đức võ lâm nhất đấy!" Đoạn Du khởi động cổ tay, khớp xương kêu răng rắc, châm chọc: đúng là binh bất yếm trá, lần nào cũng bị anh dụ.
Chiến trường không có cha con, càng không có chồng chồng. Giống như khi ở phòng tập, hai người cùng khom người thi lễ, sau đó ngẩng đầu, trong mắt lộ rõ sát ý. Cả hai đồng thời giơ tay trước ngực vào tư thế tấn công, đầu gối hơi khuỵu xuống, khoảng cách từ từ thu hẹp.
Cùng xuất thân từ một sư môn, ngay cả góc độ tấn công cũng giống nhau như đúc.
Khoảng cách ngày càng gần, Đoạn Du ánh mắt lóe lên, nhắm thẳng phần eo anh mà đá. Tưởng Diên lập tức lùi về sau mấy bước, nhanh chóng đỡ đòn, cánh tay tê rần đủ thấy lực mạnh thế nào.
Biết là đang đánh Taekwondo, không biết còn tưởng đang… mưu sát chồng mình.
Cú đá xoay người mang theo cơn gió rít gào, gọn gàng, dứt khoát. Hai người liên tục thử sức nhau, ra đòn thăm dò. Rõ ràng đều biết chiêu thức đối phương vẫn dừng ở trình độ năm năm trước, nên chưa dám ra tay thật.
Đoạn Du thấy lạ, anh ta chẳng lẽ không học thêm chiêu nào? Hay là anh ta tưởng… hai người đang… tán tỉnh nhau? Trong đầu đột nhiên hiện lên câu nói của anh trai:
“Tưởng Diên cái tên đó yêu em đến chết đi được.”
Tưởng Diên cũng kinh ngạc không kém, sao cậu không tung hết sức ra? Nhất định là đang giăng bẫy để dụ anh vào!
Đoạn Du lại đá thêm vài cú, thấy Tưởng Diên vẫn không chủ động tấn công, càng tin tưởng suy đoán của mình. Trong lòng bỗng thấy buồn nôn vài phần—đệt, ai đang tán tỉnh với anh chứ!
Cậu bật người nhảy lên, tung cú đá sau cực chuẩn về phía Tưởng Diên. Tưởng Diên cười lạnh trong lòng, mấy chiêu thăm dò ban nãy quả nhiên để nhường chỗ cho cú này.
Anh nhấc chân đỡ đòn, đồng thời duỗi mu bàn chân ra đá mạnh vào eo Đoạn Du. Cậu lập tức uốn người, vặn eo thành một đường cong kỳ dị, chỉ nghe "rắc" một tiếng, thân hình khựng lại, rồi bất ngờ dùng hai chân kẹp cổ Tưởng Diên quật thẳng xuống đất.
"Ai là người nói không chơi chiêu bẩn hả?" Tưởng Diên nghiến răng, hai tay bị kéo tóc, đầy oán hận. Nếu không vì giữ đạo đức võ học, anh cũng chẳng khách sáo nữa.
Anh lấy lực từ eo, xoay người lật kèo. Trong nháy mắt đã chuyển thành Tưởng Diên nằm trên, Đoạn Du mặt đỏ bừng, định xoay người thì bị đè chặt không nhúc nhích nổi. Cậu cũng không rảnh nghĩ đến quy tắc Taekwondo nữa, vừa nâng đầu liền muốn vả lên mặt anh.
Tưởng Diên đồng tử co rút lại—đây là chiêu khiến anh ám ảnh nhất. Anh nghiêng đầu hết mức, cố không để cậu chạm vào, nhưng hai tay bị cuốn chặt, không rút lui được bao xa.
Đầu Đoạn Du vẫn dí sát tới, suýt thì chạm vào. Nhưng sau đó, Tưởng Diên chỉ cảm thấy một cơn đau đột ngột nơi khóe miệng.
Lại thêm một chiêu bẩn, anh lại bị dính!
"Taekwondo của anh một chút tiến bộ cũng không có à." Đoạn Du ngẩng đầu đắc ý, quay mặt lại nhìn, cằm vừa lúc cọ vào cằm Tưởng Diên, xúc cảm mềm mại khiến hai người đồng thời khựng lại.
Không khí bỗng tăng nhiệt vô cớ, chỉ còn tiếng thở dốc nhỏ len lỏi giữa hai người.
"Bánh Nhân Đậu, có phải mày đang quấy rối trong phòng kia không?" Bên ngoài cửa phòng, dì Trần quở trách, thấy bánh nhân đậu chạy vụt ra nhanh như mèo, nhất định là làm chuyện gì xấu!
Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, cả hai người vẫn giữ nguyên tư thế ngượng ngùng, bị dì Trần bắt gặp không sót chi tiết nào.
"Ai da, tự nhiên nhớ ra bếp sắp khê đồ ăn rồi." Dì Trần nhanh tay đóng cửa, xoa mắt lui ra ngoài: “Đi nào Bánh Nhân Đậu, mày theo bà xuống bếp.”
Tưởng Diên mặt đanh lại nhìn người bên dưới. Ở góc này, cổ trắng nõn yếu ớt của Đoạn Du ngay trước mặt, khiến người ta chỉ muốn nắm chặt lấy… Sau đó anh nhận ra cơ thể mình có phản ứng kỳ quái, sắc mặt lập tức tối sầm, đột nhiên đẩy người ra và bật dậy.
"Ưm ~" Đoạn Du rên một tiếng, mặt cau lại.
"Không đứng dậy nổi à? Muốn tôi ôm cậu chắc?" Tưởng Diên lạnh giọng, xoay người như để che giấu điều gì.
"Không phải, tôi thấy như anh vừa làm gãy eo tôi rồi." Đoạn Du sờ eo, nằm bẹp trên sàn, nghĩ bụng—cơ thể này yếu đến vậy sao? Đến cả lộn mèo cũng không nổi?