______
“Ê, anh có thể bớt ham muốn lại được không? Nó ảnh hưởng đến tôi rồi đấy.”
Đoạn Du cau mày, mái tóc đen rối bù, nghiến răng nghiến lợi nói. Mặc dù đã kết hôn được 5 năm, nhưng trong lòng cậu vẫn là một thiếu niên thanh thuần chưa từng bị vấy bẩn.
“Cậu đang ngại kìa.”
Tưởng Diên nói chắc như đinh đóng cột, rồi cúi sát tai cậu thì thầm một câu. Thấy người trong lòng khẽ run lên, khóe miệng anh không nhịn được cong lên, vẻ đắc ý lộ rõ.
Cảm giác này, là thứ mà năm năm trước – thời điểm hai người đấu đến sống chết – chưa từng xuất hiện! Giờ đây, anh có vẻ như đã tìm ra điểm yếu chí mạng của Đoạn Du ở hiện tại.
“Anh!”
Đoạn Du giận đến mức tóc dựng đứng, trừng mắt nhìn kẻ vô liêm sỉ trước mặt, “Sao tôi không nhận ra năm năm trước anh dâm đãng như vậy chứ!”
Khi đó, dù là thi đấu hay đánh nhau, người này lúc nào cũng bày ra bộ mặt đưa đám, như thể thiên hạ nợ anh ta tám trăm vạn, vậy mà không ngờ đằng sau lại là một con thú động dục suốt ngày.
“À, tôi còn nhớ lúc đó cậu từng nói tôi cưới không nổi vợ nữa cơ mà.”
Tưởng Diên bình thản đáp trả, lời này anh đã nghe được vào cái ngày xuyên qua thế giới này.
"Giờ vợ chồng hợp pháp rồi, thì có nhu cầu sinh lý cũng là chuyện bình thường thôi mà?”
Nói xong, anh còn cố ý ép sát thêm chút nữa, thấy Đoạn Du trưng ra bộ mặt ghê tởm muốn chết, trong lòng anh càng sung sướng.
Anh không khỏi nghĩ thầm, nếu biết sớm dùng chiêu này…
Mặc dù chính anh cũng thấy thật mất mặt, nhưng khi thấy đối thủ một mất một còn còn khó chịu hơn mình, Tưởng Diên liền cảm thấy bản thân có thể càng quá đáng hơn nữa.
Vì chẳng có gì vui hơn việc nhìn đối thủ một mất một còn tức đến méo mặt.
Đoạn Du mặt mày tái mét, chỉ đành nhắm tịt mắt không nói gì. Cậu sợ nhất là mấy món đồ chơi trong ngăn kéo kia – đối thủ của cậu ham muốn lớn như vậy, nếu thực sự bắt cậu thực hiện nghĩa vụ vợ chồng thì biết làm sao?
Cậu là trai thẳng chính hiệu mới 22 tuổi, trong khi Tưởng Diên đã 27 – độ tuổi sói đói hổ vồ – không thể dây vào, thật sự không thể!
Cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý để "ấy ấy" cùng anh ta đâu.
Tưởng Diên kéo cậu lên giường, thấy Đoạn Du vẫn nhắm mắt không phản ứng gì, nghĩ bụng là do mình làm quá nên thôi, liền kéo chăn đắp lên cho cậu rồi lấy điện thoại lật danh bạ gọi cho bác sĩ tư nhân quen thuộc.
Rất nhanh, bên kia vang lên giọng nói quen thuộc:
“Ồ, anh bạn, lần trước dùng thuốc bôi hoạt huyết thế nào rồi? Loại đó mới nhất đấy nhé, trên thị trường còn chưa có bán đâu. Đừng nói là dùng hết rồi nha? Tôi đưa cho cậu cả tháng liền mà—”
Giọng điệu táo bạo không hề kiêng kỵ khiến Tưởng Diên giật gân. Anh cau mày, trầm giọng cảnh cáo:
“Nguyễn Vu Hàn!”
Liếc nhìn Đoạn Du đang nằm lăn lóc trên giường, anh lập tức bước ra ban công để nói chuyện cho yên tĩnh.
Đoạn Du nghĩ đến mấy món trong ngăn kéo, nghiến răng lườm một cái, đầu óc càng thêm hỗn loạn. Mọi dấu hiệu đều cho thấy: Tưởng Diên yêu cậu muốn chết!
Toàn nghĩ đến mấy chuyện đen tối!
Nếu mình đòi ly hôn, không khéo hắn còn quỳ xuống cầu xin ấy chứ? Nghĩ tới đây, trong lòng Đoạn Du bỗng dâng lên một ý nghĩ đen tối.
Tưởng Diên à Tưởng Diên, gặp tôi coi như anh xui xẻo rồi.
“Sao vậy đại thiếu gia?”
Bên kia, Nguyễn Vu Hàn kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại – hôm nay giọng điệu của bạn mình nghe không ổn cho lắm.
“Đoạn Du bị thương rồi.”
Tưởng Diên đứng trên ban công, giọng nói mơ hồ. Nguyễn Vu Hàn là bạn thân của anh từ thời đại học, gia đình mở bệnh viện tư nhân, lúc đó anh đã định tiếp quản nghiệp gia đình, giờ thì xem như ước mơ thành sự thật.
“Rồi rồi, Tưởng tổng à, vì hạnh phúc chăn gối của hai người, bác sĩ tôi đây đành vất vả lần nữa vậy.”
Nguyễn Vu Hàn lèm bèm, “Cậu không thể tiết chế một chút à? Ba ngày hai bận lại bị thương, có phải vào mùa động dục của động vật đâu?”
Tưởng Diên không muốn nghe hắn lải nhải, dứt khoát cúp máy rồi quay lại phòng.
Chưa tới nửa tiếng sau, Nguyễn Vu Hàn đã xuất hiện, khoác áo blouse trắng, trên cổ đeo ống nghe, hớt hải chạy đến.
Vừa thấy hai người, hắn liếc trang phục cả hai rồi trêu chọc:
“Ơ hay, còn chơi cosplay nữa à? Rõ ràng bằng tuổi nhau, sao hai người sức sống mạnh vậy? Hôm nào đến bệnh viện tôi, tôi kê cho hai người ít thuốc bổ thận, đảm bảo uy tín luôn.”
Nói xong hắn tự nhiên đặt đồ xuống, đi tới giường hỏi:
“Anh dâu, thằng khốn Tưởng Diên lại làm anh bị thương ở đâu rồi?”
Đoạn Du mở mắt ra nhìn kẻ mặt mày lố lăng kia, nghẹn họng không nói được lời nào. Người này cậu quá quen – lúc đại học chẳng phải là thành viên trong đội của Tưởng Diên, nói lắm như gà mái mẹ đấy sao?
Nói đến Nguyễn Vu Hàn, cậu không khỏi nhớ đến lần thi biện luận nọ – người này có thể mỗi phút nhả 500 chữ như gà gáy, khiến cả hội trường chết lặng vì sững sờ.
Cậu thừa nhận hắn nói chuyện rất lợi hại, nhưng hắn ở phe Tưởng Diên, nên cậu chỉ biết thở dài cảm thán: ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, còn mình thì chẳng khác nào con cừu non rơi vào hang ổ của tụi nó, yếu đuối không có sức phản kháng.
Cơn đau lại dội lên, Đoạn Du nhắm tịt mắt không nói một lời.
“Hai người cãi nhau à?”
Nguyễn Vu Hàn quay sang hỏi Tưởng Diên, ánh mắt dừng lại ở vết đỏ nơi khóe môi anh, chậc chậc chậc.
“Đây là thuốc bôi cho môi, còn cái này là cho mông. Lát nữa lau giúp vợ cậu đi. Hai người cãi nhau gì cũng đừng kéo tôi làm người hòa giải mãi thế. Tôi đâu phải mẹ các người.”
Vừa nói, hắn vừa đưa hai tuýp thuốc mỡ cho Tưởng Diên, động tác vô cùng thành thạo như đã quen xử lý mấy chuyện kiểu này.
“Không phải như cậu nghĩ đâu.”
Tưởng Diên nhíu mày nhìn hai tuýp thuốc trong tay, cảm thấy cần phải giải thích rõ ràng, “Cậu ấy bị vẹo lưng thôi.”
“Chứ không phải là hai người lại làm mấy động tác yêu cầu cao quá à?”
Nguyễn Vu Hàn ngạc nhiên hỏi lại.
Tưởng Diên: ……
Tưởng Diên cảm thấy cần thiết phải giải thích một chút, nhưng nghĩ đến đường dây suy nghĩ kỳ quái của Nguyễn Vu Hàn, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ.
Còn đoạn video trên điện thoại kia... Tưởng Diên cảm thấy, hình như mình cũng không được "trong sáng" cho lắm.
Bây giờ anh là người đã có vợ, chuyện này cũng bình thường thôi.
“Lần sau nhớ kiềm chế chút đi, cái eo mà từ tầng bốn ngã xuống cũng không chịu nổi kiểu lăn lộn đó đâu. Nghe lời anh khuyên nè, sau này đừng có chơi mấy động tác độ khó cao quá.” Nguyễn Vu Hàn buông ống nghe bệnh, nghiêm túc răn dạy hai người.
Tai Đoạn Du khẽ động, bàn tay giấu dưới chăn đột ngột siết chặt lại — cậu từng ngã từ tầng bốn xuống à?
Nghe tiếng bước chân Tưởng Diên và Nguyễn Vu Hàn xuống lầu, Đoạn Du mở mắt ra, cố hết sức với lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường, gửi một tin nhắn cho avatar đen tuyền kia.
Rất nhanh, bên kia đã phản hồi. Tin nhắn là một đoạn văn bản, kèm theo thông tin tổng hợp về tình hình gần 5 năm qua của hai nhà họ Tưởng — hầu hết đều là tin tức thương trường ai cũng biết, nhưng ánh mắt cậu lại dừng ở một dòng đáng chú ý: Thông báo Tưởng Diên chính thức nhậm chức vị trí chủ tịch công ty.
Ngày 1 tháng 9, chính thức tiếp nhận vị trí người thừa kế của tập đoàn, một ngôi sao mới nổi đang dần tỏa sáng. Nghe đồn, tổng giám đốc Tưởng từng tham gia nhiều sự kiện lớn khi còn học đại học…
Trong ảnh, Tưởng Diên vuốt ngược tóc, nhưng vẫn khó giấu được nét kiêu ngạo của tuổi trẻ. Anh đứng trước bục, ánh mắt sắc bén và trầm ổn, nhìn thẳng vào mọi người bên dưới.
Đúng là biết làm màu! — Đoạn Du hừ một tiếng trong mũi, nghĩ lại thời điểm — chưa đầy một tháng sau khi kết hôn với cậu, anh ta đã bắt đầu tiếp quản công ty.
“Chuyện của Thẩm Lăng Kha, cậu định tính sao đây?” Vừa ra khỏi phòng ngủ, Nguyễn Vu Hàn đã thu lại vẻ cà lơ phất phơ, nghiêm giọng hỏi.
“Chuyện gì mà tính sao?” Tưởng Diên đứng yên tại chỗ, sắc mặt khẽ cau lại, Thẩm Lăng Kha chẳng phải là thanh mai trúc mã của Đoạn Du sao?
“Cậu còn định giấu tôi?” Nguyễn Vu Hàn không khách khí, giơ tay đấm cho anh một cái, “Đừng nói với tôi là cậu định mặc kệ chuyện này. Cái tính của cậu tôi còn lạ gì? Nếu không phải cậu giở thủ đoạn giữ người ở nước ngoài, cái thằng nhóc đó sớm đã quay về cướp vợ cậu rồi. Lúc đó xem cậu làm sao!”
Ánh mắt Tưởng Diên lóe lên, giọng điệu thản nhiên: "Cậu ta không cướp được.”
“Ồ ồ ồ, lại còn bày đặt lạnh lùng. Năm đó đoạt vợ người ta, tôi nhớ rõ mồn một nhé! Nếu không phải cậu mạnh tay ép người đi, thì người ta đã sớm kết hôn với thanh mai trúc mã rồi!”
Mặt Tưởng Diên hơi đơ lại — anh đoạt hôn?! Không lẽ Đoạn Du là bị anh ép cưới?
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Tưởng Diên đã tự não bổ ra một cảnh tượng: Trong hôn lễ, anh buộc người mình từng đối đầu gay gắt phải kết hôn với mình.
“Nhìn cái mặt cậu kìa, nói cậu cậu lại không vui.” Nguyễn Vu Hàn lắc đầu, tiện tay ngậm điếu thuốc, tò mò hỏi, “Nhiều năm như vậy nhìn cậu ân ái thế cơ mà, tôi bị ba mẹ kẹp giữa cũng chẳng dám xen vào. Nhưng mà, cậu giấu tôi suốt 5 năm, giờ cũng nên nói thật đi, cậu và Đoạn Du rốt cuộc là thế nào mà thành ra như thế?”
Câu hỏi này hắn đã nghĩ suốt 5 năm trời mà vẫn không hiểu nổi. Hai người vốn như nước với lửa, sao chỉ trong chưa đầy một tháng lại yêu đến chết đi sống lại? Mỗi lần nghĩ đến, Nguyễn Vu Hàn lại hối hận việc năm đó xin nghỉ phép, bỏ lỡ tin tức sốt dẻo này.
Chưa kể hiện giờ bưng bít kín như bưng hũ mật, hỏi thế nào cũng không chịu hé nửa lời.
Tưởng Diên đè lại dòng suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu, khóe môi khẽ nhếch. Bản thân anh cũng rất muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Tiễn Nguyễn Vu Hàn đi, điện thoại đúng lúc báo có tin nhắn.
Lý trợ lý:
【Sếp Tưởng, xe của tổng Đoạn đã sửa xong, hiện đậu ở gara tầng hầm.】
Hình ảnh minh họa: một chiếc xe cũ nát màu vàng không rõ thương hiệu, trông đã có tuổi đời kha khá.
Ngay sau đó là lịch trình ngày mai, thậm chí còn có tên Đoạn Du trong đó. Tưởng Diên lướt mắt qua, cuối cùng thấy Lý trợ lý còn ân cần thêm câu:
【Sếp yên tâm, theo điều tra của tôi, không ai phát hiện ra chuyện ngài và tổng Đoạn yêu đương công sở.】
Nhìn bốn chữ "yêu đương công sở", sắc mặt Tưởng Diên vốn đã khó coi nay lại càng đen hơn.
Kim đồng hồ chỉ đúng 10 giờ. Ngồi trên sofa phòng khách, Tưởng Diên hít sâu một hơi để tiêu hóa tin tức mới nhận.
Nghĩa là, 5 năm sau, anh không chỉ cưỡng chế ép đối thủ yêu mình rồi bắt cưới, mà còn nhét người ta vào công ty để tiện giám sát 24/7?!
Anh biết tin đồn "vợ chồng ân ái" bên ngoài là giả, nhưng không ngờ... hóa ra là do chính anh tự tạo ra? Ngay cả bản thân cũng không thể chấp nhận nổi mức độ chiếm hữu bệnh hoạn này.
Tưởng Diên hiểu rất rõ bản thân. Đến Nguyễn Vu Hàn còn không moi được gì suốt 5 năm, phần lớn là vì ngay cả anh cũng thấy chuyện giữa mình và Đoạn Du quá khó mở miệng, lại quá mong muốn có được.
Chưa kể, lịch sử trò chuyện trong điện thoại cùng video mập mờ kia đều xác minh — Đoạn Du yêu anh rất sâu đậm.
Vì thế, sau khi tổng hợp lại mọi manh mối, Tưởng Diên phác thảo ra một “câu chuyện hoàn hảo”:
Vì lý do nào đó, anh dưới sự trợ giúp của Nguyễn Vu Hàn đã “đoạt hôn”, ép Đoạn Du kết hôn với mình. Trong quá trình đó có thể có va chạm, nhưng Đoạn Du thật sự đã yêu anh rất sâu đậm.
Vấn đề là — rốt cuộc lý do ban đầu là gì?
Tưởng Diên lật đi lật lại album ảnh và lịch sử trò chuyện, cố tìm kiếm manh mối. Trong album ngoài mấy video kia, còn có rất rất nhiều ảnh Đoạn Du, chụp từ mọi góc độ.
Có ảnh Đoạn Du ngủ gục trên sofa, có ảnh cậu mặc đồ công sở uống cà phê... Khác thời điểm, khác địa điểm, nhưng tất cả đều được lưu lại tỉ mỉ.
Còn có ảnh hai người cùng chụp ở bãi biển, dán mặt, hôn môi — những bức ảnh ngọt đến sâu răng.
Ban đầu nhìn thấy khuôn mặt của "kẻ đối đầu sống còn", Tưởng Diên còn thấy chính mình thật biến thái, nhưng xem lâu rồi, hình như... cũng bình thường.
Bỗng nhiên, tim anh như bị bóp nghẹn — một suy nghĩ thoáng qua trong đầu khiến anh rùng mình.
Lỡ như... giữa hai người bọn họ, vốn dĩ không có chuyện giả vờ?
Lỡ như... họ thật sự là vợ chồng ân ái, đúng như lời đồn ngoài kia?!