_________
Những tòa cao ốc vùn vụt lướt qua ngoài cửa sổ, phảng phất như tất cả vẫn còn đang ở thời điểm cậu chưa xuyên không. Kiến trúc kiểu Âu màu trắng với đình viện hiện ra trước mắt, vừa phục cổ lại vừa lãng mạn. Cây đại thụ trước cổng nhà mình vẫn sừng sững đứng đó, tán lá đâm chồi nảy lộc.
Đoạn Du bừng tỉnh, xuống xe, gõ lên cánh cổng mái vòm màu trắng.
Một lúc lâu sau, cánh cổng chầm chậm mở ra. Nhìn thấy người đến, vẻ mặt Đoạn Thần hơi bất ngờ, quay đầu liếc nhanh về phía sau cậu một cái, thấy không có ai khác mới đưa ánh mắt trở lại người em trai mình, trêu chọc:
“Ồ, không dùng vân tay mà lại còn gõ cửa, hai người lại cãi nhau à?”
Đoạn Du liếc hắn một cái, cạn lời. Già hơn cậu năm tuổi, miệng vẫn không bớt hỗn chút nào. Hồi còn đi học, mỗi lần cậu mặt mũi bầm dập về nhà, hắn nhất định phải buông một câu:
"Ồ, lại đánh nhau với thằng nhóc Tưởng Diên kia à?”
“Ba mẹ đâu?” Bố trí trong nhà trước mắt vẫn y hệt như năm năm trước, không thay đổi gì nhiều. Đoạn Du theo thói quen cũ đi một vòng, vừa đi vừa hỏi.
“Còn có thể ở đâu? Tất nhiên là đang đi đùa giỡn với khách khác rồi.” Đoạn Thần tâm trạng rất tốt, uống cạn ly rượu vang đỏ trong tay, sau đó cũng không nhanh không chậm rót cho cậu một ly.
“Sao hôm nay không chơi trò tình yêu công sở với chồng em?”
Tay Đoạn Du đang cầm ly rượu khẽ run lên, cố gắng đè nén cảm xúc muốn bùng nổ. Làm sao ai cũng nói cậu đang chơi trò yêu đương nơi công sở? Mà quan trọng hơn là… ai ai cũng biết?
“Tôi suýt nữa quên mất, chắc là vì cái vụ đó nhỉ.” Như nhớ ra chuyện gì, Đoạn Thần vỗ trán một cái, khóe miệng cong lên đầy ý vị, “Ghen ghê gớm thật, Thẩm Lăng Kha còn chưa quay về đâu, mới vậy mà đã ghen đến mức đó rồi. Đợi đến lúc quay về, chẳng phải anh ta sẽ giống như chó giữ đồ, trói em ở nhà luôn sao?”
“Lăng Kha? Hắn đi đâu?” Đoạn Du hỏi, vừa nhìn lại điện thoại, bên trong toàn là số không có tên, cậu chẳng biết ai là ai, ngoại trừ cái tên được ghim đầu bảng – “chồng”.
“Còn có thể đi đâu? Mối thù đoạt vợ vẫn còn đó, tất nhiên là bị chồng em ‘đày’ ra nước ngoài rồi. Nhưng mà, năm năm rồi, em nói xem hắn quay về có đến tìm em không?”
Nói đoạn, Đoạn Thần thở dài đầy tiếc nuối, “Hai đứa đúng là không có duyên phận. Hồi nhỏ thằng nhóc đó cứ đi theo em, giúp em dọn tàn cục, tôi đã sớm thấy nó có tâm tư rồi. Ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một Tưởng Diên, cướp em đi, ngay cả lễ cưới cũng không tha.”
“Trúc mã không thắng nổi tình địch. Nhớ lại năm đó, Tưởng Diên quỳ trước cửa nhà mình cầu xin ba, còn em thì khóc rối mù trong nhà, tôi thật sự thấy đau lòng thay cho Lăng Kha.”
Củ cải nhà mình chăm bẵm mười mấy năm lại để người khác nhổ mất, ai mà chẳng sốt ruột?
Từ góc độ Đoạn Thần không nhìn thấy, sắc mặt Đoạn Du từ ngỡ ngàng chuyển sang kinh hãi. Bao giờ cậu và Lăng Kha lại có “một đoạn nghiệt duyên”?
Từ ngày đầu tiên vào nhà trẻ, cậu và Thẩm Lăng Kha đã là huynh đệ tốt. Hồi nhỏ cậu yếu ớt, đánh không lại ai, Lăng Kha liền ra mặt giúp đỡ, chẳng khác gì vệ sĩ riêng. Sau này lớn lên, cậu học Taekwondo, rồi gặp Tưởng Diên, Lăng Kha liền tự động lùi về hậu trường làm quân sư cho cậu.
Cậu thật sự chỉ coi hắn là huynh đệ tốt mà thôi.
…Nhưng mẹ nó, vừa rồi anh trai cậu nói cái gì? Lăng Kha thích cậu? Còn bị thằng hỗn Tưởng Diên kia đoạt hôn ngay tại lễ cưới?!
Đoạn Du cảm thấy mình như nhân vật kẹp giữa cái bánh quy bơ, bị ép tham gia tiết mục tay ba drama.
Cậu tưởng rằng việc kết hôn với Tưởng Diên đã là quá hoang đường, giờ còn phát hiện ra mình có hôn ước với huynh đệ tốt, sau đó bị Tưởng Diên cướp mất?!
Vãi vãi vãi!
Ly rượu trong tay bất giác bị siết chặt, cậu khó lòng tưởng tượng nổi năm năm qua rốt cuộc đã trôi qua kiểu cẩu huyết gì.
Cậu thật sự rất muốn hỏi rốt cuộc năm đó nhà phá sản là do chuyện gì, nhưng lại sợ để lộ sơ hở, đành cố đè xuống.
“Hồi đó anh ta quỳ trước cửa cầu xin ba thật à?” Cậu đổi đề tài, hiếu kỳ hỏi. Những chuyện khác có thể thuê thám tử điều tra, nhưng chuyện tình địch quỳ gối cầu xin lại là loại tin tức quá kích thích.
Còn có gì thú vị hơn tình địch một mất một còn phải quỳ gối trước cửa cầu mình? Dựa theo mối quan hệ hai nhà lúc ấy, dù là Tưởng Diên hắn đến cũng bị đuổi ra ngoài, đừng nói đến cháu trai như hắn.
“Cầu xin ba gả em cho anh ta đấy.” Đoạn Thần trợn trắng mắt liếc em trai mình, không biết đây là kiểu phát cẩu lương biến tướng, hay hôm nay đứa em mình bỗng dưng ngốc hẳn.
“Hồi đó em với Lăng Kha đã định ngày đính hôn rồi, vừa công bố tin tức, Tưởng Diên lập tức quỳ gối trước cổng, nói hai người…” Giọng Đoạn Thần nghẹn lại, “Nói hai người đã yêu nhau, em chỉ có thể kết hôn với anh ta. Nghĩ tớ quan hệ hai nhà lúc ấy, ba tức đến suýt ch·ết.”
Đầu óc Đoạn Du nhanh chóng tua lại dòng thời gian. Cậu và Lăng Kha định hôn vào ngày 28 tháng 7, còn ngày cậu thua trận đấu là 4 tháng 5. Vậy chỉ trong hơn hai tháng ngắn ngủi, mọi chuyện long trời lở đất: phá sản, đính hôn, dan díu với Tưởng Diên, rồi bị đoạt hôn…
Hay thật. Đường nào cũng là đường chết.
Nhưng mà nếu theo lời anh trai cậu, năm đó Tưởng Diên yêu cậu sâu đậm đến thế à?
Đoạn Du lần theo trí nhớ đi lên tầng hai, tiến về phòng mình. Cửa phòng mở ra, đập vào mắt là hàng tủ quần áo chỉnh tề, bên trong chỉ còn vài bộ đồ vụn vặt, chứng tỏ chủ nhân đã lâu không quay về.
Cách bố trí căn phòng giống hệt năm năm trước, không thay đổi chút nào.
Cậu bước tới góc tủ, tay nhấn một nút, một ngăn bí mật bật ra. Bên trong chất đầy những quyển vở ố vàng.
Chân mày Đoạn Du khẽ nhíu lại, cậu rút quyển trên cùng ra lật xem. Đó là quyển cậu viết trước trận đấu một ngày, từng tuyên bố chắc chắn sẽ giành chức vô địch.
Trải qua năm năm, cuốn sổ đã cong vênh ở mép, chữ trên giấy cũng mờ đi đôi chút, nhưng vẫn còn nhìn rõ nét bút sắc sảo của một thiếu niên tài năng, mang theo cả sự kiêu ngạo đặc trưng thời trẻ.
Ngày 3 tháng 5:
Hừ! Trận này ngày mai tôi thắng chắc rồi! Nghĩ đến cái bản mặt Tưởng Diên thua trận, ông đây vui muốn ch·ết!
Ngày 4 tháng 5:
Vãi! Tôi lại thua? Nhưng mà không sao, mũi của Tưởng Diên bị tôi đấm đến chảy máu luôn rồi.
Đoạn Du qua loa quét mắt, lật nhanh từng trang với tốc độ càng lúc càng nhanh, cố gắng tìm ra chút thông tin hữu ích.
Ngày 30 tháng 6
Vì gia đình, tôi nhất định phải làm như vậy, ít nhất cũng nên thử một lần…
Nét chữ về sau trở nên mờ nhòe, mang theo sự do dự của người viết. Cậu siết chặt tay, đây là nhật ký viết vào ngày thứ tám sau khi nhà họ Đoạn phá sản. Khi đó cậu định làm gì? Cậu lập tức lật ra các trang sau, hy vọng tìm được câu trả lời, mà lời giải dường như đang được miêu tả vô cùng sống động.
Cậu cảm thấy may mắn vì bản thân có thói quen viết nhật ký. Đầu ngón tay hơi run lên, cậu mở ra trang tiếp theo.
Ngày 28 tháng 7
Đã bàn xong chuyện liên hôn với Lăng Kha, sau khi kết hôn sẽ định cư ở nước ngoài, từ đó không bao giờ quay lại nữa.
Đoạn Du nhíu mày, lật qua lật lại hai trang, giữa những trang giấy còn có vết xé rõ ràng — những trang nhật ký ở giữa đâu rồi?
Còn nữa, tại sao cậu lại quyết định định cư ở nước ngoài? Cậu vốn là đứa con được cưng chiều nhất trong nhà, nếu không phải có chuyện gì nghiêm trọng, tuyệt đối sẽ không bỏ trốn ra nước ngoài!
Liệu có liên quan tới Tưởng Diên?! Trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt trưởng thành quyến rũ của anh ta sau năm năm, tầm mắt của cậu lại một lần nữa quay trở về những dòng chữ nguệch ngoạc trong sổ tay, chẳng lẽ chính mình từng thử yêu đương với anh ta?
Cậu ngồi ngây người trong căn phòng quen thuộc cả buổi sáng, trong lòng dâng lên vô vàn nghi vấn như cỏ dại mọc tràn lan.
Ra khỏi nhà, Đoạn Du không lập tức về thẳng biệt thự, mà lái xe đến một văn phòng thám tử tư nổi tiếng trong nội thành — nơi được đồn rằng chỉ cần có đủ tiền, bất kỳ tin tức nào cũng có thể mua được, từ chuyện mờ ám tới bí mật giới hào môn, thứ gì cũng có.
“Cậu muốn điều tra chuyện liên hôn giữa hai nhà Đoạn – Tưởng à?” Người đàn ông đẩy ly cà phê, nhìn người đối diện ăn mặc che kín mít, hơi trầm ngâm một chút rồi hỏi.
“Không phải các người tự xưng cái gì cũng biết sao? Vậy có tin gì không?” Đoạn Du hạ thấp giọng hỏi, thái độ lạnh lùng.
“Cái đó thì đúng là không khó.” Người đàn ông xua tay nói, “Chuyện này đã là việc của năm năm trước rồi, trong giới thương nghiệp và chính trị không ai là không biết.
Hai cậu ấm nổi tiếng của hai gia tộc đối địch, rốt cuộc lại có một mối tình oanh oanh liệt liệt, thời điểm đó là chủ đề bàn tán hàng đầu, hễ hai nhà xuất hiện cùng một buổi tiệc, không phải mặt nặng thì cũng là cố tình làm ngơ.”
“Bọn họ vì sao lại liên hôn?” Đoạn Du thầm cảm thấy có hy vọng, nhìn tư thế tự tin của người đàn ông kia, hiển nhiên là biết rất rõ nguồn cơn.
“Tất nhiên là vì hai người yêu nhau thật lòng rồi. Từ đối đầu như nước với lửa, chuyển sang ngọt ngào như mật. Mỗi lần xuất hiện ở tiệc tùng, chẳng phải cứ như vợ chồng ân ái sao?” Trong mắt anh ta, đây tuyệt đối là tình yêu đích thực.
Đoạn Du:……
“Anh có thể nói thứ gì hữu ích một chút không? Tôi muốn biết, rốt cuộc giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì mới… yêu nhau.” Đoạn Du nghiến răng nghiến lợi. Cậu nghi ngờ gã thám tử trước mặt này toàn nói nhảm.
“Chuyện này, thì cần chút thời gian để điều tra kỹ hơn. Mặc dù văn phòng của chúng tôi nổi tiếng là biết tuốt, nhưng một vài khu vực cấm thì cũng phải dè chừng, dẫu sao cũng liên quan đến người có quyền có thế...” Người đàn ông liếc nhìn đồng hồ và quần áo trên người Đoạn Du — tất cả đều là hàng mới đắt đỏ.
“Một trăm triệu!” Đoạn Du vỗ bàn, giọng nói nhẹ tênh, dứt khoát. Cậu chưa từng thiếu tiền.
“Giao dịch thành công!”
Sau khi thanh toán tiền cọc, người đàn ông tiễn cậu ra cửa với thái độ cung kính, cuối cùng cầm tấm chi phiếu lên bật nhẹ, cười khẽ: “Lạ thật, hôm nay nhận liền hai đơn lớn, mà đều là điều tra cùng một vụ. Chẳng lẽ hai nhà kia sắp có biến rồi?”
Giải quyết xong một chuyện lớn, Đoạn Du vừa ngồi vào ghế lái thì điện thoại đã vang lên âm báo. Cậu mở khóa máy, là tin nhắn từ người tên Vương Miểu, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm trọng.
[ Thư ký Du, hôm nay sao còn chưa đến làm việc, nếu cậu không đến thì Tưởng tổng nhà cậu sắp bị tiểu tam khác cướp mất rồi đó!]
[Trong lòng tôi, chỉ có cậu mới là tiểu tam tuyệt nhất!]