__________
Cậu nhắm chặt mắt, cố gắng điều chỉnh hơi thở, giả chết nằm im trên giường, không động đậy dù chỉ một chút.
Tiếng bước chân vang lên, càng lúc càng gần. Cậu cảm nhận rõ ràng có một ánh mắt mãnh liệt như xuyên qua người mình, toàn thân không tự chủ được mà căng thẳng.
Nếu là năm năm trước, khi Tưởng Diên nhìn cậu bằng ánh mắt đó, Đoạn Du nhất định sẽ không chút khách khí mà đấm cho anh một phát. Nhưng hiện tại… Cậu nhịn!
Nhìn người nằm bất động như thi thể trên giường, Tưởng Diên đưa mắt nhìn gương mặt cậu. So với năm năm trước, mái tóc đen của Đoạn Du giờ trông thuận mắt hơn hẳn. Anh khẽ thở phào – ngủ rồi cũng tốt, bằng không anh cũng chẳng biết phải đối mặt thế nào với kẻ thù không đội trời chung sau khi kết hôn.
Lỡ như cậu ta muốn giải quyết nhu cầu sinh lý với mình thì sao? Bản thân anh vốn không thể đáp ứng được.
Anh thậm chí còn cảm thấy sự tồn tại của Đoạn Du đã làm ô nhiễm không khí nơi này, muốn rời đi, nhưng lại không dám manh động vì chưa nắm rõ tình hình sau năm năm chia cách.
Tưởng Diên đứng lặng bên mép giường khoảng hai phút.
Rồi anh mới vén chăn, đệm mềm đến lạ, vừa ngồi xuống đã như rơi vào mây. Bên kia, Đoạn Du rõ ràng cảm nhận được sự dao động dưới thân.
Tưởng Diên nằm xuống, nhìn khoảng cách giữa hai người còn đủ để đặt thêm một người nữa. Lúc này anh mới phát hiện giữa họ lại có một con mèo đang nằm. Anh vốn dị ứng với lông động vật, theo bản năng muốn bật dậy.
Bánh Nhân Đậu dường như cũng cảm nhận được có người động đậy bên cạnh, chậm rãi mở mắt, ánh mắt bốn chân chạm nhau. Tư thế lười biếng ban đầu lập tức trở nên cảnh giác, nó vội bật dậy, hoảng hốt nhảy đi. Con mèo nặng bảy, tám cân ấy không may giẫm trúng bụng Đoạn Du.
“Ưm ~”
Cơn đau bất chợt khiến cậu không nhịn được rên khẽ một tiếng, kế hoạch giả vờ ngủ hoàn toàn thất bại. Cậu giận dữ tìm kiếm bóng dáng của Bánh Nhân Đậu, thì thấy thủ phạm đã nhảy lên cây mèo, vẫy vẫy đuôi, chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái.
"Cậu tỉnh rồi." Tưởng Diên cụp mắt, cố giữ giọng nói bình tĩnh. Nếu lời đồn không sai, thì hình thức sống chung của bọn họ là kiểu gì? Nghĩ tới đoạn video kia, anh lại không nhịn được liếc Đoạn Du thêm một cái.
Tiếng rên ban nãy… so với trong video còn nũng nịu hơn. Ý thức được mình vừa nghĩ gì, sắc mặt anh lập tức tối sầm.
"Chưa tỉnh, đang ngủ!" Đoạn Du tức tối xoay người, đưa lưng về phía anh. Hình như nhớ ra gì đó, cậu nhúc nhích dịch người ra mép giường.
Tưởng Diên sững người một thoáng. Trong giây phút đó, anh phảng phất thấy lại hình bóng Đoạn Du năm năm trước, khiến anh không kiềm được cảm giác muốn đánh cậu một trận. Quả nhiên dù là năm năm trước hay năm năm sau, cậu ta vẫn mang cái vẻ ngạo mạn khó ưa ấy.
Hai mươi bảy tuổi đầu rồi, sao một chút cũng không chín chắn lên được?
Nghĩ tới hành trình trợ lý Lý đã sắp xếp, để tránh phát sinh sự cố, anh cầm điện thoại lên chuẩn bị xem kế hoạch. Vừa mở máy, âm thanh bên trong liền vang lên – là đoạn video anh xem lúc tắm mà chưa kịp tắt.
["Ưm~ nhẹ chút thôi..."]
["Mới có hai lần mà đã không chịu được?"]
Âm thanh không lớn, nhưng trong căn phòng yên tĩnh lại đặc biệt rõ ràng. Đoạn Du mở bừng mắt, hoảng hốt nhìn người đang cầm điện thoại đối diện.
Lại một lần nữa phá vỡ nhận thức của cậu về người này.
"Anh vừa rồi… đang..." Cậu nghiến răng, những lời định nói thực sự khó mà thốt ra. Giọng nói kia có hóa thành tro cậu cũng nhận ra. Tên biến thái này, vậy mà lại… kéo xuống dưới?
Nghĩ đến đống đồ trong ngăn kéo và việc mình từng kiêu ngạo chìa mông ra, cậu cắn chặt răng, chỗ đó lại bắt đầu âm ỉ đau.
"Đều là vợ chồng già với nhau rồi, cậu còn thẹn thùng cái gì?" Tưởng Diên im lặng một lúc, đè xuống cơn ngượng trong lòng, thản nhiên tắt video rồi nói với cậu.
Trong bóng tối, nhìn vẻ mặt ngơ ngác sửng sốt của Đoạn Du, anh khẽ híp mắt.
Dù là năm năm trước hay năm năm sau, người thắng vẫn là anh.
Đoạn Du bị hành vi vô sỉ của Tưởng Diên làm cho cứng họng, không nói nên lời. Cậu trước đây cũng từng như vậy sao? Chết vì dâm dục!
"Anh còn biết xấu hổ mà nói à? Anh có biết không, chỗ đó của tôi bây giờ vẫn còn đau đấy!" Đoạn Du nghiến răng, cố nén giọng lại mà hừ khẽ, không chịu thua. Cậu nói đúng – đã là vợ chồng già, ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi, chuyện đó thì sao chứ? Cậu sẽ ghê tởm chết hắn luôn!
Nụ cười bên khóe môi Tưởng Diên cứng lại, anh xoay người im lặng, không nói một lời. Ở góc khuất không ai thấy, Đoạn Du vì chính miệng mình nói ra những lời ấy mà lặng lẽ muốn nôn khan.
Hai người với tuổi tâm lý chỉ mới 22, mỗi người nằm một bên giường, không sao hiểu nổi – tại sao năm năm sau, đối phương lại trở nên dâm đãng như vậy.
_______
Sáng sớm hôm sau, ánh sáng lờ mờ xuyên qua rèm cửa hoa văn nặng nề mang phong cách cổ, chiếu lên gương mặt của Đoạn Du. Cậu cảm nhận được nhịp thở nặng nề và cảm giác bị giam giữ, cố gắng mở mắt ra, liền phát hiện bản thân đang bị người ta ôm trong lòng.
Ý thức còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cậu theo bản năng giơ khuỷu tay huých mạnh về phía cơ thể nóng rực phía sau.
Một tiếng rên đau vang lên sau lưng, Tưởng Diên giận dữ trừng mắt nhìn người trong ngực.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai rất ăn ý mà lập tức rời mắt.
“Tôi... tôi gặp ác mộng.” Đoạn Du lấy lại tinh thần, nhìn vị trí vốn dĩ trống không của mình, mím môi giải thích, chết tiệt, sao lại lăn đến đây chứ!
Còn lăn vào ngực đối thủ không đội trời chung nữa, ghê tởm, thật sự ghê tởm! Cậu ngủ rất ngoan, nhất định là Tưởng Diên nhân lúc mình ngủ say đã lén ôm lấy!
“Không sao.” Tưởng Diên giả vờ bình tĩnh, giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó buông eo cậu ra, đứng dậy bước về phía phòng thay đồ như thể không có chuyện gì xảy ra. Chỉ đến khi khuất tầm nhìn chiếc giường, anh mới nhẹ nhàng rên một tiếng.
Rất khó mà không nghĩ rằng cú đấm ban nãy là vì trả thù.
Đoạn Du à, chưa kết hôn thì đánh nhau, kết hôn rồi thì bạo lực gia đình, anh sớm biết hai người họ không phải kiểu vợ chồng ân ái trong truyền thuyết, chắc chắn trong đó có ẩn tình!
Đầu ngón tay dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm bên hông của Đoạn Du, Tưởng Diên mặt mũi lạnh lùng mở vòi nước, ra sức kỳ cọ mấy lần, căm giận nhìn những ngón tay thon dài của mình — vô dụng! Sao lại ôm người ta tự nhiên đến thế?
Cơ thể này quen thuộc với Đoạn Du đến mức đáng sợ! Anh không thể không nghi ngờ, có khi đêm nào cũng ngủ ôm nhau thế này.
Phòng thay đồ rất rộng, hàng chục ngăn tủ đầy ắp những bộ quần áo màu sắc sặc sỡ, trong đó còn có hai tủ toàn đồ lót, xem chừng là dành cho con mèo kia.
Tưởng Diên liếc nhìn một vòng, tự động lờ đi những bộ đồ có màu sắc kỳ quặc, chọn ra một bộ vest xanh biển, phối thêm cà vạt vàng nhạt. Nhìn cái ổ chăn còn có hình người in hằn trên giường, anh xoay người rời khỏi.
Anh luôn là người có khái niệm thời gian rõ ràng, đối với thương nhân như họ, thời gian chính là tiền bạc.
Dưới lầu, dì Trần đã chuẩn bị xong bữa sáng, thấy anh ra liền khen: "Ông chủ, hôm nay thiếu gia chọn vest cho ngài cũng đẹp lắm.”
Tay cầm dao nĩa của Tưởng Diên khựng lại, anh trầm mặc nhìn xuống bộ quần áo trên người mình.
Anh hoàn toàn không dám tưởng tượng cái gọi là "cao nhân thời trang" như Đoạn Du sẽ phối đồ kiểu gì cho anh. Nghĩ đến tủ quần áo đầy màu mè đó, ánh mắt anh hiện rõ sự khinh bỉ, gu thẩm mỹ đúng là không thể bừa bãi khen ngợi.
Như để chứng minh bản thân trong sạch, anh khẽ nhếch môi, ánh mắt liếc sang gương mặt có chút già nua của dì Trần, giọng khô khốc: “Dì Trần, tóc dì bạc rồi.”
“Cũng phải thôi, chớp mắt mà tôi đã ở Tưởng gia gần 30 năm rồi.” Dì Trần xoa tóc mình, cảm thán, “Đôi khi nằm mơ còn thấy cảnh cậu và thiếu gia Đoạn đánh nhau trong lớp dạy võ, thật ra hồi đó cậu đã động lòng rồi đúng không?”
Tưởng Diên: “...” Anh thề, từng cú đấm năm đó đều là đánh thật.
Biệt thự yên tĩnh đến lạ thường, trợ lý Lý từ sớm đã chuẩn bị xe đợi ngoài cổng. Thấy ông chủ đi ra, lập tức mở cửa xe, đưa qua một xấp tài liệu: "Sếp, đây là kế hoạch thu mua Group Tinh Duyệt.”
Tưởng Diên không biểu lộ cảm xúc nhận lấy. Trong ấn tượng, Tinh Duyệt năm năm trước từng là đầu tàu ngành công nghệ, giờ lại rơi vào tay anh?
Lật từng trang, trong đầu anh nhanh chóng phân tích các chiến lược và ưu nhược điểm, như thể đã từng tính toán cả trăm lần. Đầu ngón tay gõ nhẹ, khẽ thở ra một hơi — trải qua những chuyện vượt sức tưởng tượng, năng lực phán đoán của anh không những không mai một mà còn tiến bộ vượt bậc.
---
Hai tiếng sau, Đoạn Du từ từ tỉnh lại trên giường, nghĩ đến chuyện vừa ngủ chung giường với người khác, cậu ghét bỏ ngửi thử mùi hương trên người, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Cái tên kia, vẫn thích mùi thơm ngọt như thế, suýt nữa làm cậu mất cả khẩu vị.
Ra khỏi phòng tắm, nghĩ đến việc sắp làm tiếp theo, cậu xoay người vào phòng thay đồ, chọn một bộ đồ thể thao màu tím đen theo ý thích rồi mặc lên người.
Đứng trước gương nhìn bộ đồ hơi rộng, Đoạn Du kéo phần vải dư ở vai ra xem — sao thế này? Bộ này có vẻ không vừa người.
Ánh mắt lướt qua chiếc tủ đầy màu sắc, rồi dừng lại ở một bộ đồ y hệt bộ đang mặc nhưng có phần bó sát hơn, cậu cầm lên xem thử, như nhận ra điều gì đó, sắc mặt lập tức sầm xuống. Cậu nắm cổ áo, để lộ nửa thân trên rắn rỏi, ném mạnh bộ quần áo xuống đất rồi giận dữ đạp liên tục như thể cực kỳ chán ghét.
Quỷ mới muốn mặc đồ đôi với anh ta!
Hoodie trắng khoác ngoài áo khoác cầu thủ màu lam, quần túi hộp màu vàng nhạt khiến dáng vẻ thiếu niên cool ngầu lần nữa xuất hiện trong gương. Cậu đội thêm mũ lưỡi trai che mái tóc rối, để lộ khuyên tai đen bên phải, hơi tự mãn huýt sáo một tiếng rồi mới hài lòng bước ra ngoài.
Năm năm trôi qua, cậu vẫn đẹp trai chết người.
“Thiếu gia, ngài định đi làm sao? Ăn mặc như vậy trông trẻ ghê á, nhưng không đeo kính, liệu có bị nhận ra không?”
Dì Trần nói rồi cầm cặp kính đen đặt trên bàn đưa qua, “Hôm qua mới hạ sốt, vẫn nên nghỉ thêm một ngày đi. Tôi thật sự không hiểu nổi mấy người trẻ tuổi các cậu gọi là tình thú văn phòng cái gì. Đã là người có gia đình rồi mà còn bày ra tình yêu công sở…”
Đoạn Du hơi sững người nhìn dì Trần thao thao bất tuyệt, nhận lấy kính đen, bình tĩnh đáp: “Hôm nay tôi không đến công ty, ra ngoài có chút việc.”
Nội tâm cậu thì như bị bão quét qua. Dì Trần vừa nói gì? Cậu với Tưởng Diên... chơi tình yêu công sở?!
Thời gian như lật qua một trang giấy, nếp nhăn trên mặt người phụ nữ trước mắt rõ hơn xưa, nhưng vẫn dịu dàng hiền từ. Trong ký ức của Đoạn Du, cậu chỉ gặp dì Trần một lần, khi còn học quyền anh với Tưởng Diên. Hôm đó, Tưởng Diên bị đau thận, mồ hôi lạnh chảy ròng, phải nhập viện. Dì Trần đến, kéo tay cậu cảm ơn không ngừng.
Khi đó, cậu đã nghĩ — sao ba mẹ không tìm cho mình một người bảo mẫu như vậy?
Mà giờ, hình như thật sự tìm được rồi?
“Bảo sao thiếu gia sáng nay trông không vui, anh ấy đúng là không rời cậu lấy một bước.” Ánh mắt dì Trần tràn đầy yêu thương, khóe miệng mỉm cười. Trong lòng bà, đã sớm xem hai người là con cái của mình. Kết hôn năm năm vẫn ngọt ngào như vậy, tình cảm ấy quả thật quá tốt.
Đoạn Du vừa uống nước chanh suýt nữa phun ra, trong đầu không kiểm soát được vang lên tiếng thông báo từ điện thoại, nghiến chặt răng — cái tên biến thái này!
Cậu xuống thang máy đến gara ngầm, đi qua một hàng dài siêu xe xếp theo màu: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím — đủ mọi sắc thái khiến mắt cậu sáng rỡ. Đoạn Du dạo quanh vài vòng, chiếc nào cũng trúng gu thẩm mỹ của cậu.
Sau một hồi phân vân, cậu chọn chiếc xe thể thao màu bạc ngầu lòi, rồ ga phóng ra khỏi biệt thự, chạy theo tuyến đường mà bản thân còn nhớ.
Cậu đã tra cứu những chuyện xảy ra gần năm năm qua, ví dụ như vì sao mình lại cưới Tưởng Diên. Trên mạng đủ kiểu đồn đoán, nhưng tất cả đều chỉ vào một sự kiện.
Năm năm trước, Đoạn gia bị nghi ngờ dính líu đến tham ô phi pháp, bị điều tra và phong tỏa toàn bộ tài sản. Trong một đêm, trở thành cái gai trong mắt dư luận. Một tháng sau, sự việc xoay chuyển, Đoạn gia đưa ra bằng chứng bị hãm hại.
Tháng 8 cùng năm, cậu và Tưởng Diên kết hôn.
Đoạn Du siết chặt vô lăng, khuôn mặt căng lại. Giác quan thứ sáu mách bảo cậu, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó trong khoảng thời gian này — mới dẫn đến việc cậu và kẻ thù không đội trời chung lại kết hôn với nhau.