Hoàng đế xem một màn kịch vui, không giấu được vẻ hả hê: “Ban đầu ngươi giấu diếm người ta, về sau lại sợ người ta quá xem trọng kẻ trong thư tín. Nay thì hay rồi, đúng như tâm nguyện ngươi. Còn có gì không vui nữa?”
Hoàng đế lại tỏ vẻ trách móc: “Quân Hành, ngươi làm thế khiến trẫm thật khó xử. Đường đường là thiên tử mà còn phải thay ngươi giấu diếm chuyện ti tiện như vậy, thật là tổn đức mà.”
Thẩm Quan sao lại không nhận ra trong giọng điệu kia mang theo ý cười trên nỗi khổ của người khác? Ánh mắt hắn khẽ liếc về phía không xa, nơi Khương Thanh Yểu đang lầu bầu cùng Nhạc Vi, thấy tiểu cô nương kia sắc mặt càng lúc càng giận dữ.
Hắn không khỏi giơ tay ra hiệu suỵt một tiếng với hoàng đế: “Văn Dự, nói nhỏ một chút.”
Thẩm Quan nhíu mày đầy phiền muộn.
Chuyện này, kỳ thực sơ hở trùng trùng.
Giờ Khương Thanh Yểu đang giận, nhưng đợi nàng nguôi ngoai, ắt sẽ truy xét. Truy xét xem mỗi lá thư nàng gửi đi rốt cuộc đã được chuyển đến nơi đâu. Rồi lại tra từng hồi, là ai đã nhận lấy những bức thư ấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play