Ninh Nghiên nghe Thái tử trong miệng gọi “Sương Sương”, đôi môi mỏng kia cố tình phát âm thong thả chậm rãi, nàng vội vã run tay che hai tai Sầm Cự Sương lại.
Sầm hầu gia nghe thấy hắn giả bộ gọi như vậy, âm thầm hừ lạnh một tiếng.
Hắn tất nhiên không tin Thái tử chân tình thật lòng thích Sầm Cự Sương.
Đương nhiên, Tiểu Sương nhà hắn vốn đã tốt tính lại sinh đẹp, Thái tử thích là chuyện hợp lẽ. Nhưng dựa vào đức hạnh của tiểu tử hỗn trướng kia, chỉ sợ cũng chỉ là thấy Tiểu Sương mới mẻ, muốn làm món đồ chơi vui vẻ một thời, mới ép buộc lưu nàng lại.
Nếu thật là như vậy, Sầm hầu gia lại cảm thấy dễ xử lý. Chờ Thái tử cảm thấy hết mới mẻ, đối với Tiểu Sương không còn hứng thú nữa, thì sẽ không giống như miếng thuốc dán trên da chó mà dính chặt lấy nàng không buông.
Sầm hầu gia thu lại tay đang nắm vỏ đao, toan tính khuyên nhủ mềm mỏng, giảng đạo lý:
“Tiểu Sương nhà ta từ nhỏ đã mệnh khổ, sinh ra suýt chết non, bệnh tật liên miên, sau này lại mồ côi cha mẹ. Ta chỉ mong nàng được bình an, gả cho người biết thương yêu, lúc nào cũng có một phu quân hiền lành chăm sóc. Ngươi là đại hi trữ quân, nào có lý trữ quân đi phụng dưỡng người khác? Xem nàng đáng thương như thế, thả nàng về nhà với ta đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play