Mưa vừa mới dứt, trời lại trong xanh.
Bánh xe cán qua lớp bùn sâu, vó ngựa vung lên làm nước mưa hai bên đường phố văng tung tóe, thấm ướt một mảnh cẩm ti Duy Thường.
Vén màn Duy Thường lên, Sầm Cự Sương cẩn thận ló đầu ra, xa xa mơ hồ có thể thấy được cung tường nguy nga, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng bị Thái tử mang vào cung, nhưng nàng cũng tạm thời tránh thoát được trận phong ba cầu hôn kia.
Thái tử không ở trước mặt nàng đề cập tới chuyện nàng cưỡng hôn hắn lúc trước, Sầm Cự Sương cũng cực kỳ ăn ý mà giả ngu giả ngơ, làm bộ như không biết gì.
Có lẽ là thần kinh vẫn luôn căng thẳng nay được thả lỏng, cũng có lẽ là do thân thể nàng vốn đang bệnh đến mức váng vất nay đã chống đỡ tới cực hạn, Sầm Cự Sương chỉ hơi hé màn xe ra một chút, đầu liền nghiêng sang một bên, nặng nề ngủ mất.
Khi xe ngựa dừng lại, nàng mơ hồ nghe thấy bên ngoài có giọng Huyền Tự hồi bẩm với Thái tử, nhưng nàng vừa mới miễn cưỡng mở mắt ra một chút, đã không thể nhấc lên nổi nửa phần sức lực nào.
Sầm Cự Sương khom lưng chui ra khỏi xe, loạng choạng bắt lấy tua rua bốn góc xe ngựa, nhưng làm thế nào cũng không đứng vững được. Cảm giác đầu váng mắt hoa vẫn chưa tiêu tan, cung điện mái ngói đen trước mắt giống như biến ra vài bóng chồng lên nhau, quay cuồng muốn nhào tới phía nàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play