Trời nặng nề muốn đổ mưa, bụi nước phùn giăng khắp chốn.
Trong phòng ngủ, Sầm Cự Sương ngồi một mình bên khung cửa sổ khép hờ, hai mắt ngơ ngẩn nhìn màn mưa mông lung ngoài đình viện, mặc cho từng đợt gió lạnh thấu xương quét qua đầu tóc.
Nàng đã không còn nhớ rõ chính mình ngày đó làm thế nào rời khỏi trà lâu, lại làm thế nào trở về phủ.
Mơ hồ còn chút ấn tượng là, khi Giang Du Bạch rời đi, nàng thất tha thất thểu chạy khỏi trà lâu, không màng tất cả lao vào trong mưa. Thái tử bên cạnh nói gì nàng đều không nghe rõ.
Tiếng mưa rả rích bên tai, trong đầu nàng chỉ văng vẳng một câu kia của Giang Du Bạch, giống như tiếng sấm nổ vang, không ngừng xoay chuyển.
Nàng chạy mãi chạy mãi, cũng không biết chính mình muốn chạy đi đâu. Y phục ngày càng đẫm nước, con đường đầy bùn đất vừa ẩm vừa trơn, trên đường nàng nghiêng ngả loạng choạng, không cẩn thận ngã nhào xuống vũng bùn, chiếc váy trắng tinh nhuốm đầy bùn đất, chật vật bất kham.
Lúc nàng lần nữa tỉnh táo, đã ở trong phủ rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play