Tiểu Lê: tối hẳn đọc… tối hẳn đọc…tối hẳn đọc…cao trào từ c30
Muốn đổi gu tiên hiệp huyền huyễn cổ đại, dưới 100c. Các nàng cmt bên dưới nhé, nếu hợp, tớ sẽ edit.
Sạch, HE, nam chính mù mặt chiếm hữu, có yếu tố giam cầm, xích sắt
Nhân vật chính: Mộ Tri Ý, Bùi Thanh Duẫn
Văn án:
Tại biệt viện ngoại thành của Đông Cung Thái Tử, trong một gian mật thất, Mộ Tri Ý say rượu, thần trí mơ màng, vô tình uống phải tình dược, lòng như lửa đốt, khó lòng kiềm chế.
Giữa cơn mê ảo, một vị bạch y tiên quân bước vào, dung mạo tuấn mỹ, thân hình cao lớn. Mộ Tri Ý giật mình tỉnh mộng, giọng khàn khàn thốt lên: “Tiên quân, xin cứu ta!”
Nàng không kìm được lao tới, nhưng bạch y tiên quân bỗng hóa thành hồng y quỷ mị.
Lúc này, Bùi Thanh Duẫn, trưởng tử nhà Bùi thị, bị kẻ gian ám toán, thân mang trọng thương, trốn vào mật thất của biệt viện do bạn thân sở hữu. Vừa bước vào, một thân hình nhỏ nhắn, ấm áp đã lao vào lòng hắn. Máu từ vết thương trên người Bùi Thanh Duẫn tuôn trào, nhuộm đỏ y phục trắng như ánh trăng.
Nữ tử ấy, đầu ngón tay nóng bỏng, định cởi áo hắn. Bùi Thanh Duẫn nghiêng người tránh né, nhưng vì mất máu quá nhiều, lại bị nàng đè xuống sạp.
Hắn trầm giọng: “Cô nương, nhầm người rồi.”
Mộ Tri Ý chẳng nghe rõ, cứ thế áp sát hắn.
Bùi Thanh Duẫn lại nói: “Cô nương, xin tự trọng.”
Mộ Tri Ý cười khẽ: “Ta đâu có nặng.”
Nàng liếm môi, bất mãn: “Sao ngươi lại cắn người!”
Bùi Thanh Duẫn: “…”
Một đêm trôi qua, Mộ Tri Ý tỉnh rượu, ngỡ rằng mình vừa trải qua một giấc mộng xuân, mà người trong mộng lại chính là Bùi Thanh Duẫn, trưởng tử nhà Bùi thị, kẻ từng xuất gia tu Phật.
Nàng thầm than: “Tạo nghiệt, tạo nghiệt!”
Nhưng từ đó, mỗi lần gặp hắn, ánh mắt nàng bất giác dán chặt vào vòng eo thon gọn của hắn, lòng không khỏi xao động. Song, đôi mắt đen lạnh như băng của Bùi Thanh Duẫn luôn khiến nàng run sợ.
Cho đến một ngày, Mộ Tri Ý lén đến hiệu thuốc trên phố bốc thuốc. Tin đồn lan đến tai Bùi Thanh Duẫn rằng nàng định phá thai. Đêm ấy, người vốn luôn lạnh lùng xa cách với nàng xuất hiện trước cửa sổ khuê phòng, thần sắc nghiêm nghị, nói: “Phá thai tổn hại thân thể. Ngày mai, ta sẽ đến cầu thân.”
Mộ Tri Ý: “…?!”
---
Trích đoạn:
Ánh nến trong động lập lòe, ánh mắt Bùi Thanh Duẫn ám trầm, chăm chú nhìn Mộ Tri Ý, như thưởng thức nàng, lại như xuyên qua nàng để thấy dục vọng của nàng.
Hắn cúi xuống bên tai nàng, khẽ cắn vành tai, giọng khàn khàn: “Mộ Tri Ý, quên đi sự thẹn thùng của ngươi, cùng ta hảo hảo làm, được không?” Mộ Tri Ý mọng nước nhìn hắn, không thể nói không được, chỉ không đáp, đôi tay trắng nõn vô thức nắm vai hắn.
Bùi Thanh Duẫn như cười khẽ: “Ngươi không đáp, ta sẽ tra tấn ngươi.” Hắn nói bình tĩnh, như nhắc nhở, lại như thông báo.
Mộ Tri Ý muốn mắng hắn, nhưng lời thốt ra chỉ là một tiếng thấp: “Được—”