Mong được donate, hỗ trợ ngân khố cho team editor, xin cảm ơn
SACOMBANK: 050145663013
-Văn Áng-
Sống nhờ nhà người ta mấy năm, đến khi tốt nghiệp cấp ba, Văn Luyện thẳng thừng từ chối lời đề nghị du học cùng cô tiểu thư Triệu Tinh Hồi.
Triệu Tinh Hồi nổi đóa: “Vì sao?”
Văn Luyện, với gương mặt thanh tú, đầy vẻ châm chọc đáp: “Cô chẳng qua thiếu một kẻ hầu người hạ – vừa làm bạn học, lại giặt giũ nấu cơm, làm tài xế kiêm luôn người giúp việc, mặc sức cô quát mắng. Cớ gì tôi phải tình nguyện chấp nhận?”
Triệu Tinh Hồi nghiến răng, trừng mắt giận dữ: “Văn Luyện, anh đúng là đồ không biết điều, cút ngay cho tôi!”
Văn Luyện lập tức quay lưng bỏ đi.
Thời gian trôi qua, Triệu Tinh Hồi vẫn giữ nguyên cái tính ương bướng, đỏng đảnh, thậm chí còn không chút e dè xông thẳng vào văn phòng riêng của anh.
Có người thấy chướng mắt, lên tiếng: “Cái kiểu tiểu thư như thế, sao cậu chịu nổi?”
Văn Luyện điềm đạm đáp: “Thành thói rồi.”
“Tôi thấy cậu không phải người có thể quen được cái tính này, hơn nữa, cậu cũng chẳng cần phải dung túng cô ta.”
Anh khẽ cười, không nói gì, mãi lâu sau mới cất lời: “Nếu cô ấy muốn, cũng có thể xông vào văn phòng của những người đàn ông khác… Nhưng tôi lại không cam lòng. Chi bằng cứ để cô ấy ở đây với tôi.”