Từ sau buổi yến tiệc hôm đó, Khâu lão liền bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về chuyện lão gia Đỗ từng nói — “Vân Chu là đại sư phục chế đồ sứ”.
Ban đầu khi mới nghe, ông còn bán tín bán nghi. Dù sao thì, tên nhóc đó quá trẻ, cái danh “đại sư phục chế đồ sứ” này đặt lên người cậu, quả thật có chút không hợp tình hợp lý.
Ai cũng biết, phục chế đồ sứ là một trong những tay nghề thuộc hàng khó nhằn nhất, không phải cứ nói làm là làm được. Phải có sư phụ dạy kèm tay chỉ tay, chỉ riêng chuyện nhập môn đã mất năm sáu năm rồi. Mà Vân Chu thì mới bao lớn?
Tuổi mới ngoài hai mươi, vào nghề đồ cổ còn chưa được bốn năm, sao có thể lên tới tầm “đại sư” được?
Tốc độ thăng cấp này, so với hỏa tiễn còn nhanh hơn!
Chính vì nghĩ vậy nên có lúc ông cảm thấy chuyện này chẳng khác gì bong bóng hơi, vừa nghe đã biết là khoác lác. Nhưng rồi sao? Mặt bị đánh “bốp bốp bốp” không sót phát nào.
Phải rồi, mặt bị tát sưng vù luôn ấy chứ, còn gì để nghi ngờ nữa?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play