Cặp đèn thư Thanh Hoa triền chi liên đời Càn Long này có thể bán ra với giá cao đến thế, công đầu đều thuộc về Vân Chu.
Phải biết rằng, nếu chỉ là một đôi đồ sứ bình thường, muốn bán ra cũng không dễ. Lúc bỏ ra 500 nghìn để thu mua, Ngô chưởng quầy đã nghĩ bụng bán được 600 nghìn là vái trời vái đất lắm rồi—nào ngờ sau khi được chữa trị, giá cả bỗng chốc tăng vọt gấp bốn lần, mà lại còn được khách mua chỉ trong ba ngày!
Quả thực như đang nằm mơ vậy.
Hắn hiểu rất rõ, thông thường thì việc chữa trị gần như không thể đạt tới mức độ hoàn mỹ. Đa phần chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra đâu là hàng chữa, giống như liếc cái là biết đồ giả, giá trị cũng theo đó mà giảm mạnh.
Thế nhưng lần này, khi hắn soi kỹ cặp đèn thư kia, dù có dày dạn kinh nghiệm đồ cổ bao năm, hắn vẫn không tài nào tìm ra dấu vết phục chế. Trình độ chữa trị ấy… đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực!
Trước nay, Ngô chưởng quầy chỉ từng nghe nói có một người duy nhất làm được như vậy—đó là đại sư chữa sứ số một của Hoa Quốc, Phùng lão sư.
Nghe đồn, tay nghề của Phùng đại sư đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, đến mức cả giám đốc viện bảo tàng cũng không soi ra được chút tỳ vết nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT