Khoảng cách giữa Mộ Vĩnh Phong và Thiên Nhai Phong nói xa chẳng xa, nói gần cũng chẳng gần. Ngu Hề Chi dẫu chạy một mạch tới nơi không thấy quá mệt mỏi, song vẫn thở phào một hơi dài.
Tới cảnh giới Trúc Cơ có thể bắt đầu học ngự kiếm, ngày ngày nhìn những bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện giữa tầng mây, Ngu Hề Chi ao ước khôn nguôi.
Màn đêm buông xuống, ánh sao không đủ để soi rõ đường đi. Tuy thị giác của cảnh giới Luyện Khí không bị bóng đêm ảnh hưởng, nhưng Ngu Hề Chi vẫn không khỏi có chút rụt rè.
Các đỉnh núi khác đều có đệ tử nội môn cần mẫn diệt cỏ chỉnh sửa, Côn Ngô chủ phong Thái Thanh Phong thì khỏi phải nói. Tử Uyên Phong đông người nhất thậm chí từ chân núi đến ngọn cây trên đỉnh đều cao bằng nhau. Lần đầu tiên Ngu Hề Chi nhìn thấy, còn tưởng là vị đại nhân nào đó dùng kiếm bổ ngang cho thẳng tắp, không ngờ lại là do các đệ tử ngày ngày chăm sóc mà thành.
... Cũng thật là vô vị.
Nói đi thì cũng phải nói lại, tu tiên vốn là một việc cần sự kiên nhẫn và chịu đựng cô độc.
“Sì, đường này khó đi quá!” Ngu Hề Chi đá văng một hòn đá vướng chân, nhịn không được thấp giọng oán trách một câu.
Ban ngày còn đỡ, đến đêm, Thiên Nhai Phong hoàn toàn như một khu rừng chưa từng có dấu chân người. Ngu Hề Chi không khỏi nắm chặt Yên Tiêu Kiếm, nàng ngẩng đầu muốn xem mình đang ở đâu, lúc này mới phát hiện từ góc độ của mình, khắp nơi đều là rừng núi.
Vậy thì cái nơi "dưới chân Thiên Nhai Phong" mà lão tổ tông nói, rốt cuộc là chỗ nào?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play