Xem ra, quả thực nàng đã xuyên thư rồi.
Nhan đề: Khi Sương Tuyết Tan, Chân Tướng Sẽ Lộ Rõ
Ngu Hề Chi quỳ gối trên nền đất, cuối cùng cũng đau đớn hạ ra kết luận này.
Cơn đau xuyên thấu ngũ tạng lục phủ, toàn thân nàng như bị nghiền nát, nỗi thống khổ ấy tựa con sóng dữ dội quét qua thân thể, hành hạ nàng đến mức trán rịn đầy mồ hôi lạnh, từng giọt rơi xuống phiến đá xanh trước mặt.
Ống tay áo nàng chống trên đất lấm lem bùn đất, từ đó lộ ra những ngón tay quá đỗi trắng nõn mảnh mai, nhưng lại vương vãi những vết thương nhỏ xíu rỉ máu.
Một giọng nói trầm thấp đè xuống:
“Ta hỏi lại ngươi lần cuối, Ngu Hề Chi, có phải ngươi đã đẩy tiểu sư muội Hạ Diệc Dao xuống hậu sơn Tuyết Tàm Phong không?”
Ngu Hề Chi đau đến không thốt nên lời, nhưng đối phương hiển nhiên lại coi sự im lặng của nàng là một kiểu phản kháng ngầm.
“Khi Hạ Diệc Dao mất tích, chỉ có một mình ngươi ở đó. Nếu không phải ngươi, chẳng lẽ nàng tự mình nhảy xuống sao?” Một giọng nói khác trầm giọng quát hỏi: “Dù cho đường xuyên qua Mê Vụ Lâm quỷ dị kỳ lạ, nhưng đó là con đường nàng vẫn đi mỗi ngày đến học cung. Bấy lâu nay chưa từng sai sót, sao cứ đến khi ngươi ở đó, nàng lại đi nhầm được?!”
Ngu Hề Chi không khỏi thở dài trong lòng.
Nàng đến thế giới này cũng được một thời gian ngắn, vừa đủ để nàng trong cảnh gió yên bể lặng mà tìm hiểu tình hình.
Thế nhưng sáng nay, nàng và tiểu sư muội như thường lệ cùng nhau xuyên qua Mê Vụ Lâm trùng trùng trận pháp, chuẩn bị đến học cung nghe giảng thì tiểu sư muội lại đột nhiên biến mất trước mắt nàng!
Nàng còn chưa kịp định thần, đã có kẻ ngự kiếm từ trời giáng xuống, mặt đầy giận dữ đưa nàng đến đây, tiến hành một cuộc “tam tư hội thẩm”[1] đầy trách cứ, một mực đổ cho nàng đã đẩy tiểu sư muội xuống Tuyết Tàm Phong.
Đến khoảnh khắc này, nàng cuối cùng cũng xác định được rồi.
Nàng rốt cuộc vẫn không thể tránh khỏi cái định luật xuyên thư cùng tên, đã xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết mà nàng, rõ ràng là khi nhìn thấy nữ pháo hôi cùng tên với mình, đã vội vàng khép sách lại!
Chết tiệt.
Thật là vô lý!
Vì nguyên tắc cẩn trọng, Ngu Hề Chi khi ấy tuy đã khép sách, nhưng sau nhiều đêm trằn trọc, nàng vẫn thấy mình ít nhất cũng nên đọc hết những đoạn liên quan đến nữ pháo hôi, phòng khi có chuyện.
Đó là một cuốn tiểu thuyết tiên hiệp thăng cấp cổ xưa mang tên 《Thiên Lý Tiên Đồ》, dài hàng triệu chữ, cốt truyện cũ kỹ nhưng đầy kịch tính.
Nam chủ Long Ngạo Thiên, Trình Lạc Sầm, xuất thân bần hàn, tư chất kém cỏi, từ nhỏ đã bị khinh thường, giẫm đạp, lăng nhục và chế giễu. Cho đến một ngày nọ, y bất ngờ có được kỳ duyên, sở hữu kim thủ chỉ tàn hồn của một lão gia gia.
Kim thủ chỉ dạng lão gia gia gia của tác giả, kiến thức uyên bác, lai lịch kinh người, nghịch thiên cải mệnh, vô địch thiên hạ, ai dùng cũng khen.
Lão gia gia này của Long Ngạo Thiên đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Từ đó, Long Ngạo Thiên nhếch mép cười, quật khởi mạnh mẽ từ nghịch cảnh, liên tục tát vào mặt những kẻ từng coi thường y. Các tình tiết sau đó nàng không xem kỹ lắm, tóm lại, theo lẽ thường, Long Ngạo Thiên dưới sự chỉ dẫn của lão gia gia, hết lần này đến lần khác đoạt được các linh bảo trời đất trong bí cảnh, một đường xông pha hiểm trở, không ngừng thăng cấp, không ngừng vả mặt, cuối cùng đánh bại đại phản diện có ý đồ hủy thiên diệt địa, chinh phục đỉnh cao tiên đạo, ôm mỹ nhân về.
Mỹ nhân ở đây chính là cặp đôi chính thức của Long Ngạo Thiên trong sách, là ánh trăng sáng chân chính, chính là tiểu sư muội Hạ Diệc Dao của Thái Thanh Phong, người mà vị giáo tập vừa rồi một mực yêu cầu nàng thừa nhận đã đẩy xuống núi, một người tập trung vạn ngàn sủng ái.
Nói cách khác, diễn biến cốt truyện hiện tại có thể tóm gọn trong một câu.
Tất cả mọi người đều nghĩ, nàng, Ngu Hề Chi, nữ pháo hôi ác độc, đã đẩy ánh trăng sáng của Long Ngạo Thiên xuống núi.
Nguy rồi, Ngu Hề Chi, nguy rồi.
Những tiếng xì xào thì thầm lọt vào tai nàng.
“Bình thường đã thấy vị nhị sư tỷ này bình thường, không mấy nổi bật, thật lãng phí danh ngạch đệ tử thân truyền của chưởng môn, thế thì cũng thôi đi, không ngờ nàng lại là kẻ tâm địa độc ác đến vậy!”
“Cũng không phải không thể hiểu được mà, tiểu sư muội mới nhập môn một năm, đã liên tục phá cảnh, nay đã là cảnh giới Luyện Khí Đại Viên Mãn rồi, còn nàng thì mới chỉ luyện khí, nói trắng ra là ghen tỵ thôi.”
“Chậc, mới luyện khí, còn chẳng bằng đệ tử ngoại môn ấy chứ? May mà nàng có một vị huynh trưởng tốt, nếu không đã sớm bị trục xuất khỏi nội môn rồi.”
Những lời buộc tội, khinh bỉ từ bốn phương tám hướng dồn dập ập đến, các loại suy đoán ác ý vang vọng trong không khí. Giữa đại sảnh hỗn loạn lại vang lên một giọng thiếu niên trong trẻo khác.
“Sư tôn, chư vị giáo tập, tuy Chi Chi bình thường có phần lười biếng trong tu luyện, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ ác độc ra tay hãm hại đồng môn!” Thiếu niên vội vàng biện minh cho nàng: “Trong chuyện này nhất định còn ẩn tình khác! Mong sư tôn minh xét!”
Thiếu niên tiến lên hai bước, không nói không rằng quỳ sụp xuống cạnh nàng, đầu gối y chạm vào nền đá xanh phát ra tiếng “cạch” giòn tan, nghe đã thấy đau. Ngay khi y quỳ xuống bên cạnh Ngu Hề Chi, cảm giác áp bức đổ dồn lên người nàng cuối cùng cũng vơi đi.
Thiếu niên cầu xin cho nàng tuổi chừng mười lăm mười sáu, mày kiếm mắt sao, dung mạo cực kỳ anh tuấn, đầu đội một chiếc mũ ngọc tím, sau lưng còn vác một hộp kiếm kiểu dáng cổ kính.
Ngu Hề Chi không kìm được khẽ cong môi cười vô tội với y, đổi lại là ánh mắt “hận rèn sắt không thành thép” của đối phương, nhưng sự lo lắng trong đáy mắt thì lại rất chân thật.
Rõ ràng, đây chính là vị “huynh trưởng tốt” mà mọi người nhắc đến.
Trong nguyên tác, huynh trưởng của nàng tên là Ngu Tự, là nam pháo hôi mang kịch bản “đá lót đường” của Long Ngạo Thiên, lại còn là Đại sư huynh của Côn Ngô Sơn Tông, đại đệ tử kinh tài tuyệt diễm của Chưởng môn Hoài Quân, nhờ tốc độ phá cảnh đứng đầu đại lục và dung mạo cực kỳ anh tuấn, y đã trở thành giấc mơ của chín ngàn vạn thiếu nữ khắp đại lục Uyên Trầm.
Xuất thân bất phàm, song thân còn tại, thiên tư trác tuyệt, mọi việc thuận buồm xuôi gió – những từ khóa “đá lót đường” của Long Ngạo Thiên này đã đủ chết người rồi, thế mà Ngu Tự còn thầm yêu ánh trăng sáng của Long Ngạo Thiên, tức là tiểu sư muội Hạ Diệc Dao.
Và rồi, Ngu Tự bị Long Ngạo Thiên đã trưởng thành đánh bại.
Sau đó, nguyên chủ nghiến răng muốn báo thù cho huynh trưởng, rồi hắc hóa đọa ma, kết quả bị tiểu sư muội một kiếm giết chết.
Nếu nói Ngu Tự là đá lót đường trên con đường trưởng thành của Long Ngạo Thiên, thì nàng Ngu Hề Chi chính là “hòn gạch lát nền” cho con đường chứng đạo của tiểu sư muội.
Hai huynh muội bọn họ, một hòn đá, một viên gạch, quả thật là “công cụ nhân” mạnh nhất vũ trụ, cần đâu có đó.
…
Ngu Hề Chi lược qua cốt truyện, phát hiện diễn biến cho đến hiện tại đều không khác gì những gì đã được mô tả trong sách.
Nàng thậm chí còn nhớ câu nói của tiểu sư muội sau khi được tìm thấy.
“Ta cũng không biết vì sao mình lại rơi xuống, lúc đó ta có chút hoảng hốt, cảm thấy hình như có người đang gọi ta bên đó. Có ai đẩy ta hay không ta cũng không nhớ rõ… Nhưng dù sao đi nữa, lỗi chắc chắn là do ta, ta tin sư tỷ nhất định không cố ý!”
Khi đọc sách, Ngu Hề Chi đã bị câu nói này làm nghẹn họng, thầm nghĩ “hay thật”.
Lời nói ấy thoảng mang nét mơ hồ yếu đuối, vừa bối rối vừa lương thiện, ngây thơ vô tội nhưng lại pha chút thận trọng. Lời này vừa thốt ra, dù nguyên chủ có làm hay không, mọi người đều sẽ nghĩ là có, đồng thời còn thương xót tiểu sư muội biết điều, biết giữ tình nghĩa sư môn.
Đại sư trà nghệ đương thời, còn ai hơn nàng.
Chỉ là không ngờ chớp mắt một cái, chuyện này lại rơi trúng đầu nàng.
Nếu không phải Hạ Diệc Dao vừa rơi xuống vách đá, tất cả mọi người liền đổ dồn mũi dùi về phía nàng, bất phân trắng đen áp giải nàng đến đại điện Thái Thanh Phong hạch tội, e rằng nàng vẫn còn sống trong sự may mắn tự lừa dối bản thân, thậm chí còn thấy tiểu sư muội đáng yêu lương thiện, tựa thiên sứ hạ phàm.
Nhưng giờ đây, Ngu Hề Chi đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Và còn muốn tự cho mình một cái tát thật mạnh vào mặt.
Khi mới đến, vì chưa rõ tình hình, nàng vẫn giữ hình tượng “mỹ nhân chân thiện”, tạo ra một vẻ ngoài “vô tranh đoạt ôn nhu nhút nhát”.
Kết quả cuối cùng, hay ho thật, nàng lại nhận kịch bản nữ pháo hôi.
Phí hoài tấm lòng tốt của nàng khi thu liễm phong mang, nói năng nhỏ nhẹ.
Tốt lắm.
Sau khi làm rõ suy nghĩ, Ngu Hề Chi khẽ cong môi, rồi trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, nàng từ từ đứng dậy.
“Ta không đẩy nàng.” Nàng khẽ vỗ vỗ bụi trên vạt áo, giọng không lớn, nhưng đủ để tất cả mọi người nghe thấy: “Chuyện này, không liên quan đến ta.”
Không khí ngưng trệ trong một khoảnh khắc.
Không hiểu sao, sự tự ti và rụt rè vốn có trên người thiếu nữ dường như biến mất trong khoảnh khắc này, thiếu nữ đứng đó tuy có chút chật vật, nhưng khi ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng lại cực kỳ sáng, thậm chí còn mang theo một khí thế bức người chưa từng có!
“Ngươi dám cả gan đứng dậy sao!” Có kẻ quát lớn.
“Ta không sai, việc gì phải quỳ?” Ngu Hề Chi không hề bị khí thế ấy áp đảo, chỉ lớn tiếng nói: “Côn Ngô Sơn Tông ta là thiên hạ đệ nhất kiếm tông, phong thái lẫm liệt, chẳng lẽ không biết từ khi nào lại phải bức kẻ vô tội nhận tội?”
“Kẻ vô tội? Vậy ngươi nói xem, tiểu sư muội làm sao mà rơi xuống sơn cốc? Chẳng lẽ nàng tự mình đi về phía đó? Ngươi có chứng cứ gì để chứng minh sự trong sạch của mình?” Một vị giáo tập bước tới, quát hỏi.
“Điều gì khiến các ngươi cho rằng, tiểu sư muội nhất định sẽ không sai, còn ta thì nhất định phải ra tay hãm hại nàng?” Ngu Hề Chi liếc nhìn vị giáo tập một cái, trước khi đối phương bị ánh mắt nàng chọc giận, biểu cảm lại nhanh chóng trở nên rưng rưng và bối rối: “Đều là đệ tử Thái Thanh Phong, ta đã nói không phải ta, vì sao các ngươi đều không tin ta? Chỉ vì tu vi của ta quá thấp sao?”
“Chi Chi…” Ngu Tự có chút kinh ngạc quay đầu nhìn nàng, còn định nói gì đó, nhưng bị giọng thiếu nữ bỗng nhiên cao vút cắt ngang.
“Từ giáo tập, ngài cứ một mực nói ta tàn hại đồng môn, nhưng lại không đưa ra được chứng cứ xác thực. Vậy nếu giờ ta nói với mọi người, cuốn Thượng Thanh Tam Thư bị thất lạc ở học cung mấy hôm trước là do ngài trộm đi, ngài lại phải chứng minh sự trong sạch của mình thế nào đây?” Nàng ánh mắt rực lửa nhìn về phía đó.
Vị giáo tập họ Từ vạn lần không ngờ nàng lại dám quay ngược lại gán tội cho mình, giận dữ nói: “Ngươi ăn nói càn rỡ! Ngươi đang vu khống! Ngươi có chứng cứ gì, dựa vào đâu mà nói vậy!”
Thiếu nữ đứng đó giơ tay chỉnh lại mái tóc rối bời, để lộ khuôn mặt trắng nõn thanh lệ, nàng sở hữu đôi mắt cười tự nhiên, dù trong tình huống này, trông nàng vẫn dường như đang cười: “Điều này thật thú vị, Từ giáo tập ăn nói bừa bãi, lại muốn ta tự chứng minh sự trong sạch. Còn ta ăn nói bừa bãi, Từ giáo tập lại chỉ biết chửi rủa. Theo logic của ngài, bây giờ đáng lẽ là lúc ngài đưa ra chứng cứ để chứng minh sự trong sạch chứ?”
Cuối cùng, nàng còn làm một động tác “mời”.
Từ giáo tập nghẹn lời, nửa ngày sau, cười lạnh một tiếng: “Ngày thường chẳng thấy ngươi lại khéo ăn nói đến vậy.”
“Người khác đối đãi với ta thế nào, ta lấy ơn báo đáp, đối với ngài chẳng phải cũng chính là như vậy sao?” Giọng Ngu Hề Chi vẫn mềm mại, rồi trong vẻ mặt càng lúc càng tối sầm của Từ giáo tập, nàng đảo mắt nhìn một vòng những người đang nhìn nàng với đủ mọi biểu cảm khác nhau.
“Thật kỳ lạ. Nếu đường đi đến học cung của tiểu sư muội mỗi ngày nguy hiểm đến vậy, chư vị lại lo lắng đến thế, sao không đổi cho nàng một nơi ở khác? Nếu cho rằng chỉ có như vậy mới có thể tôi luyện kiếm ý, nâng cao tu vi, thì hà tất phải lo lắng về những nguy hiểm có khả năng cao sẽ xảy ra? Huống hồ…” Nàng đổi giọng, nhìn về phía người đứng ở vị trí trung tâm, người từ đầu đến cuối vẫn chưa hề thốt một lời: “Nếu rơi xuống vách đá nguy hiểm đến vậy, vì sao chúng ta không cứu viện tiểu sư muội trước? Chẳng lẽ định tội cho ta, lại còn quan trọng hơn sinh tử của tiểu sư muội sao?”
Giọng thiếu nữ vẫn còn non nớt, nàng dường như càng nói càng cảm thấy vô cùng ấm ức, khóe mắt không kìm được hoe đỏ, nhưng lại bướng bỉnh không để những giọt lệ lấp lánh kia rơi xuống.
Chưởng môn Hoài Quân lặng lẽ nhìn nàng, y đã là Tiên Tôn hậu kỳ Hóa Thần, trong ánh mắt tự có khí thế trầm ổn, thế nhưng vị nhị đệ tử bất tài mới vừa bước vào Luyện Khí này lại cứng rắn không rời mắt. Y có thể thấy nàng toàn thân run rẩy dưới áp lực ấy, môi dưới thậm chí bị chính mình cắn đến rách một vệt máu mà không hay biết, nhưng vẫn kiên trì.
“Xin sư tôn minh xét.” Ngu Hề Chi đối diện với ánh mắt có như thực chất ấy, cơ thể vốn đã đau đớn muốn lật trời ngược lại như bị kích thích một thứ xương cốt bất khuất nào đó, hai thứ đối chọi, lại trở nên nhẹ nhàng hơn nàng tưởng tượng nhiều. Nàng giữ vững những giọt nước mắt chực trào nơi khóe mắt, mang theo chút nghẹn ngào khó tả, kéo dài âm điệu, từng chữ một nói.
“Đi tìm Diệc Dao về, chân tướng thế nào, hỏi là biết.” Hoài Quân chân nhân bỏ lại một câu, không muốn nán lại thêm, xoay người rời đi.
“Chưởng môn! Chẳng lẽ cứ thế mà tha cho nàng ta sao?!” Có người bất mãn, định mở lời níu kéo, phía sau bỗng vang lên giọng thiếu nữ cười như không cười, nửa thật nửa giả.
“Lời sư tôn nói, ngươi không hiểu sao?” Ngu Hề Chi nhấc kiếm hộp của mình từ dưới đất lên, không mấy thuần thục bắt chước Ngu Tự vác ra sau lưng, rồi kéo một cái Ngu Tự vẫn còn chưa kịp phản ứng với diễn biến cấp tốc này đứng dậy: “Chỉ cần tìm được sư muội, hỏi nàng là biết thôi mà? Vị giáo tập này vội vàng ngăn cản ta như vậy, chẳng lẽ không muốn ta tìm thấy sư muội, hoặc là… sợ sư muội thốt ra tên của ngươi sao?”
Vị giáo tập kia biến sắc, một câu “ăn nói bậy bạ” sắp thốt ra khỏi miệng, nhưng lại thấy thiếu nữ đứng đó với tu vi rõ ràng cực thấp lại lộ ra vẻ mặt chế nhạo, dường như khinh thường tất cả những người tu vi cao tuyệt trong đại điện này: “Muốn thêm tội danh, hà cớ gì không từ. Hôm nay ta không cầu gì khác, chỉ cầu một lẽ công bằng. Bây giờ ta sẽ đi tìm sư muội về, nếu quả thật sư muội là do ta đẩy, vậy ta cũng tự mình nhảy xuống Tuyết Tàm Phong một lần, nhưng nếu không phải…”
“Ta muốn tất cả những kẻ đã phỉ báng ta ngày hôm nay, đều phải xin lỗi ta!”
Chú thích: