Chương 3
Kiều Yên Nhu nghiêng người, lông mi khẽ run, khẽ giọng khuyên nhủ. Người đàn ông đang vùi mặt vào cổ cô không hề có ý buông tha, môi mỏng còn đang trêu chọc liên tục.
“Ban ngày ban mặt, bên ngoài toàn người qua lại. Nếu bị nghe thấy thì không hay đâu…” Hơi thở cô trở nên gấp gáp, vẫn cố giữ bình tĩnh để thuyết phục.
Thẩm Lạc Hàn, người thường ngày luôn điềm tĩnh và lạnh nhạt, lúc này đuôi mắt đỏ ửng, ánh nhìn cháy bỏng như lửa lan đồng cỏ.
Anh tạm thời buông tay ra, gân xanh nổi lên rõ rệt.
Kiều Yên Nhu còn tưởng lời mình có tác dụng, vừa định đứng dậy thì anh đã vòng ra sau ghế, bế bổng cô lên một cách dễ dàng rồi đi thẳng vào phòng.
“Lát nữa nếu muốn kêu thì cứ kêu, đừng nhịn.”
Giọng anh đã khản đặc, thấp trầm, từng chữ rót đầy ám chỉ khiến người nghe khó mà ngồi yên.
Cô suýt nữa quên anh luôn có cách khiến âm thanh không lọt ra ngoài. Vừa định mở miệng nói gì đó, đôi môi đã bị anh chiếm lấy, đầu lưỡi nóng rực không chút khách khí quấn lấy cô.
“Ưm…”
Mọi thứ quay cuồng. Cô cảm nhận được lưng mình chạm vào giường mềm, Thẩm Lạc Hàn chống tay hai bên, cúi đầu nhìn cô với ánh mắt đầy ham muốn. Mái tóc dài xõa tung, đôi mắt trong suốt phủ một tầng mê ly, môi hồng khẽ hé, như đang mời gọi một nụ hôn khác.
Ánh nhìn đó như đổ thêm dầu vào lửa. Anh siết lấy tay cô, cúi người hôn sâu.
“Đừng…” Giọng cô mềm mại, dịu nhẹ, nhưng lại giống như một ngòi nổ khiến người đối diện mất kiểm soát hoàn toàn.
Thẩm Lạc Hàn nuốt trọn âm thanh đó, chẳng chút chần chừ hay thương xót.
Tầng một căn cứ, phòng họp.
Vài người đàn ông đang vây quanh Trương Khả Tình trò chuyện, nhìn là biết đều có ý muốn theo đuổi cô.
Cô là dị năng giả song hệ cấp trung hiếm có, lại xinh đẹp nổi bật. Vừa xuất hiện trong căn cứ đã khiến không ít nam dị năng giả xem cô như nữ thần.
Trương Khả Tình mỉm cười trước những lời tán tỉnh, nhưng ánh mắt lại lơ đãng liếc sang bàn đối diện nơi một người đàn ông trầm mặc ngồi đó.
“Xin hỏi anh tên gì?” Cô cất giọng hỏi, hướng về phía người kia.
Người đàn ông đối diện sở hữu gương mặt điển trai, khí chất lạnh lùng. Thường ngày anh cười với ai cũng cong mắt, nhưng nụ cười ấy chưa bao giờ chạm tới đáy mắt. Trong căn cứ, phần lớn dị năng giả đều e ngại anh, không chỉ vì năng lực mạnh mẽ mà còn bởi tính cách cực kỳ vô tình.
Trong căn cứ của Thẩm Lạc Hàn từng có lời đồn: “Có chuyện gì, thà đến cầu Thẩm Lạc Hàn còn hơn đụng vào Quý Viễn Trầm.”
Bởi vì anh cực kỳ ghét những người không có năng lực mà còn kéo chân sau. Lúc này, Quý Viễn Trầm cúi mắt, như bị một âm thanh nào đó kéo mất suy nghĩ.
“Anh Viễn Trầm ?” Người ngồi bên cạnh khẽ gọi.
Quý Viễn Trầm ngẩng mắt lên, mắt phượng ngoài sự âm trầm ra thì chỉ còn lại sự lạnh lẽo vô tận.
Trương Khả Tình sững người, không lâu trước đây hắn còn là kiểu người cười phong lưu phóng khoáng, dễ khiến người ta say mê. Bây giờ lại thành ra thế này...
“Trương Khả Tình hỏi anh tên gì?” Có người thay cô lặp lại câu hỏi một lần nữa.
“Quý Viễn Trầm.” Hắn đứng dậy khỏi ghế, đi ra phía ban công.
Ánh mắt Trương Khả Tình dõi theo bóng lưng hắn, thấy hắn ra ban công tìm chỗ yên tĩnh. Biểu cảm cô thoáng chút thất vọng, nhưng cũng không dám tiến lên quấy rầy.
“Tình Tình à, tôi có một viên tinh thể tang thi trung cấp…”
“Khả Tình có muốn đi xem phim không, tôi đưa cô đi…”
Sau lưng vang lên tiếng trò chuyện bị hắn bỏ ngoài tai. Đứng trên ban công, Quý Viễn Trầm khẽ vận dị năng, nghe thấy tầng hai truyền đến tiếng Kiều Yên Nhu cố nén tiếng rên nhẹ. Âm thanh mềm mại ngứa ngáy cả lòng người…
Ánh mắt hắn trở nên thâm trầm khó đoán, dừng lại trên đóa hoa duy nhất đang nở trên ban công một bông kiều hoa bị cơn mưa lớn vùi dập.
Cơn mưa đã qua, nhưng đường phố và kiến trúc xám xịt vẫn chẳng khác gì, chỉ có nước mưa lạnh lẽo xối qua.
Tầng hai, trong một căn phòng, trước khi Kiều Yên Nhu tỉnh lại, Thẩm Lạc Hàn phải xuống họp. Trước khi đi, anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô.
Cô mơ màng tỉnh dậy, ngoài trời đã âm u xám xịt.
Nằm trên giường quá lâu khiến cơ thể uể oải, mặc quần áo cũng thấy mất sức.
Thẩm Lạc Hàn đối với cô thật sự rất tốt… Chỉ là… không biết tiết chế, quá mức khiến người ta khó chịu.
Vài phút sau, cô mở cửa phòng, hành lang dài hẹp chỉ có vài bóng đèn leo lét sáng, u ám như cảnh phim kinh dị.
Trước tận thế, nơi này từng là khách sạn năm sao. Từ sau khi ở bên Thẩm Lạc Hàn, cô dọn sang ở cùng anh trong phòng tổng thống, còn nhường giường cũ cho người khác.
Căn phòng bên cạnh là nơi ở của anh em tốt của Thẩm Lạc Hàn — Quý Viễn Trầm.
Kiều Yên Nhu có chút sợ hắn. Đừng nhìn hắn suốt ngày cười cợt như không có gì, thực ra là người cực kỳ tàn nhẫn.
Hắn đặc biệt ghét những kẻ yếu đuối, vướng chân người khác, mà cô… chính là kiểu người đó.
Thế nên mỗi lần thấy hắn, cô đều cố gắng tránh càng xa càng tốt.
Cô quay lại nhìn đồng hồ treo tường bảy giờ tối, vừa vặn là giờ ăn tối.
Trong hoàn cảnh tận thế, lương thực cực kỳ khan hiếm. Toàn bộ căn cứ chỉ có dị năng giả cấp cao mới có thể đủ tư cách ăn tối.
Nửa tháng vừa bước vào tận thế, cô đã quen không ăn tối. Nhưng từ sau khi được Thẩm Lạc Hàn tỏ tình, mỗi tối cô đều có thể ăn một bữa cơm nóng hổi.
Chỉ là để tránh rắc rối không cần thiết, cô vẫn kiên trì múc cơm mang lên tầng ăn một mình. Dù sao ngồi quanh bàn ăn đều là những dị năng giả mạnh mẽ, cô chỉ là một người yếu ớt, chen vào chẳng hợp chút nào.
Thẩm Lạc Hàn cũng đành chiều theo cô.
Tuy rằng hiện giờ cô đang ở bên người dẫn đầu căn cứ, nhưng Kiều Yên Nhu vẫn rất tỉnh táo. Cô thường xuyên phụ giúp làm việc, cũng chỉ là nhàn hơn chút so với trước kia thôi.
Bị Thẩm Lạc Hàn lăn qua lăn lại cả buổi chiều, giờ cô đói đến mức bụng réo liên hồi.
Đóng cửa phòng lại, cô bước vào hành lang âm u, chuẩn bị xuống dưới múc cơm mang lên.
Vừa đi chưa được nửa đoạn, phía đối diện đột ngột xuất hiện một bóng người cao lớn.
Kiều Yên Nhu nhìn bóng dáng gần như bị bóng tối nuốt trọn kia, trong lòng khẽ run hình như là… Quý Viễn Trầm.
Hắn bước đi chậm rãi, thẳng tiến về phía cô.
Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, dáng người cao lớn của hắn càng toát lên vẻ thần bí khiến người ta bất an.
Cô định giả vờ không nhìn thấy, lướt qua hắn. Nhưng ngay khi hai người sắp chạm mặt, cổ tay phải của cô bỗng bị nắm chặt.
Cả người Kiều Yên Nhu khẽ run, cô khựng lại, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn.
Hai người đứng trong bóng tối không có ánh đèn, cô chỉ mơ hồ thấy được gương mặt của Quý Viễn Trầm, còn biểu cảm thì hoàn toàn không rõ.
“Anh Trầm?” Cô khẽ gọi.
Chẳng mấy chốc, cổ tay cô được buông ra. Quý Viễn Trầm đưa hộp cơm bên tay trái cho cô.
“Thuận đường mang lên cho em.”
Kiều Yên Nhu thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng đã làm gì đắc tội hắn, nhân cơ hội này muốn thủ tiêu cô luôn.
Cô nhận hộp cơm, đưa tay sờ thử vẫn còn nóng.
Tiện miệng hỏi một câu: “Lạc Hàn nhờ anh mang giúp à?”
“Ừ.” Quý Viễn Trầm khi đối diện với cô, dường như rất ít khi cười.
Kiều Yên Nhu cho rằng hắn thật sự rất ghét cô, ghét đến mức không thể duy trì nụ cười.
“Cảm ơn.” Cô cũng không dám nhiều lời với hắn, càng không có ý định cố thân thiết.
Nói xong liền quay người rời đi. Nghe thấy phía sau có tiếng bước chân thong thả, cô càng đi nhanh hơn. Dù sao cô cũng là kiểu người mà Quý Viễn Trầm ghét nhất, vẫn nên tránh xa thì hơn. Lỡ như một ngày nào đó hắn thấy ngứa mắt mà ném cô vào bầy tang thi, thì có kêu trời cũng vô ích.
Chỉ là… có Thẩm Lạc Hàn bên cạnh, chắc hắn sẽ không tàn nhẫn đến mức đó.
“Lạch cạch” cánh cửa phòng phía trước đóng lại, bóng dáng mảnh mai biến mất sau cánh cửa.
Quý Viễn Trầm dừng bước dưới ánh đèn, tay phải như vẫn còn cảm nhận được sự mềm mại ban nãy, dần siết chặt lại thành nắm đấm.