Cách đó không xa, một bức tường vây được dựng lên. Bên ngoài là vùng đất hoang tàn, mặt đất loang lổ máu khô của tang thi, xác chết nằm rải rác khắp nơi.
Kiều Yên Nhu đã xuyên đến thế giới mạt thế này được hai tháng, nhưng vẫn chưa thể quen với cảnh tượng hoang tàn, những công trình đổ nát và lũ tang thi biến dị rùng rợn khắp nơi.
Khi vừa xuyên đến, cơ thể của Kiều Yên Nhu đã tắt thở. Phải mất một khoảng thời gian dài sau khi tỉnh lại, cô mới có thể thở bình thường trở lại.
Chị Lan, một trong những người phụ trách điều hành căn cứ, thấy cô đáng thương nên đã cho cô ở lại, phân công vài công việc vặt.
Về sau, chị Lan đôi khi cử Kiều Yên Nhu đến phòng họp để dọn dẹp. Nhiều lần như vậy, cô luôn cảm thấy ánh mắt của Thẩm Lạc Hàn – người đứng đầu căn cứ – dừng lại rất lâu trên người mình.
Ban đầu, Kiều Yên Nhu nghĩ có lẽ Thẩm Lạc Hàn từng quen cô. Nhưng khi cố gắng tra lại ký ức của nguyên chủ, cô không hề có bất kỳ ấn tượng nào về gương mặt điển trai ấy.
Hơn nửa tháng sau, Thẩm Lạc Hàn chủ động bày tỏ tình cảm, mong muốn cô làm bạn gái anh.
Khi ấy, Kiều Yên Nhu mới xuyên đến chưa được bao lâu, vẫn còn trong trạng thái hoang mang, bất an. Mà Thẩm Lạc Hàn lại là người nắm quyền lớn nhất trong căn cứ, cô không dám làm trái ý, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng từ chối.
Thẩm Lạc Hàn không tỏ ra tức giận, cũng không nhắc lại chuyện đó, như thể chưa từng xảy ra.
Tuy nhiên, kể từ đó, ở bất kỳ đâu trong căn cứ, anh vẫn luôn quan tâm cô. Sự dịu dàng và săn sóc của anh khiến trái tim Kiều Yên Nhu dần mềm lại.
Hơn mười ngày trước, Kiều Yên Nhu chấp nhận để Thẩm Lạc Hàn theo đuổi. Kể từ khi chính thức ở bên nhau, cuộc sống của cô được xem là ngọt ngào. Chỉ là…
Thẩm Lạc Hàn có vóc dáng cao lớn, rắn rỏi. Mỗi khi đêm xuống, anh luôn khiến cô phải cắn môi, ánh mắt ướt nhòe. Dáng vẻ yếu mềm ấy khiến anh càng trở nên cuồng dã hơn.
Mười ngày qua, dù những đêm mất sức khiến Kiều Yên Nhu không thể ăn uống ngon miệng, nhưng đãi ngộ trong căn cứ thì hoàn toàn khác biệt.
Cô được Thẩm Lạc Hàn che chở như bảo vật. Không ai trong căn cứ còn dám lên mặt hay bắt nạt cô nữa.
Kiều Yên Nhu biết thế là đủ. Dị năng hệ thủy của cô vẫn chỉ dừng lại ở cấp độ sơ cấp, không thể đột phá. Không có thực lực, chỉ sở hữu gương mặt xinh đẹp cùng thân hình quyến rũ – điều đó chẳng khác gì miếng mồi ngon giữa mạt thế. Ai cũng muốn sở hữu, ai cũng nhìn chằm chằm như thú săn mồi.
May mắn là căn cứ này nghiêm cấm các hành vi ép buộc. Nhờ vậy, trước khi ở bên Thẩm Lạc Hàn, cô mới có thể sống sót an toàn đến bây giờ.
Hiện tại, Kiều Yên Nhu không cần phải mạo hiểm ra ngoài, không còn lo tính mạng treo trên sợi tóc mỗi ngày – giữa mạt thế khắc nghiệt, có thể xem như một dạng may mắn hiếm hoi.