Chương 2
"Yên Nhu…"
Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ. Kiều Yên Nhu thoáng khựng lại rồi đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là một cô gái tóc buộc đuôi ngựa thấp, khuôn mặt thanh tú, điểm xuyết vài nốt tàn nhang làm tăng vẻ sinh động.
“Thẩm ca đã về, lần này còn mang theo một dị năng giả. Họ đang kiểm tra người đó trong phòng.”
Ánh mắt cô gái lấp lánh, biểu cảm mang theo ý vị sâu xa.
Kiều Yên Nhu không nghe ra điều gì bất thường. Từ lời nói đó, cô chỉ hiểu rằng lần đi tìm vật tư này đội của Thẩm Lạc Hàn không ai bị thương đó là chuyện tốt.
Việc Thẩm Lạc Hàn, người đứng đầu căn cứ, mang dị năng giả về cũng không có gì lạ.
“Vật tư lần này thu được khá không? Bọn mình có cần đi hỗ trợ không?” Cô hỏi.
Cô gái kia nhíu mày nhìn Yên Nhu, vẻ mặt như không thể hiểu nổi: đẹp thế này, sao lại ngốc đến vậy?
“Thẩm ca mang về là một cô gái.” Cô ta hạ thấp giọng, ý tứ rõ ràng.
Kiều Yên Nhu thoáng khựng lại, động tác đóng cửa chững lại, sau đó dứt khoát khép cửa lại.
“Căn cứ có nhiều dị năng giả nữ rất mạnh mà.” Giọng cô thản nhiên.
Cô gái vẫn chưa thôi: “Người đó đi rất thân với Thẩm ca đấy.”
Ánh mắt cô ta như muốn xem thử Yên Nhu có chút ghen tuông nào không.
“Cậu từng yêu ai chưa vậy?” Cô ta đột nhiên hỏi, đánh giá từ trên xuống dưới, ngạc nhiên vì nhan sắc như vậy mà lại chẳng có kinh nghiệm tình trường.
Kiều Yên Nhu im lặng. Dù là bản thân cô hay “nguyên chủ”, đúng là trước đây chưa từng yêu ai.
Thấy cô không phản ứng, cô gái càng kinh ngạc như gặp một sinh vật hiếm.
“Chẳng trách không biết gì hết. Cô gái kia và Thẩm ca rất thân. Cậu nên để ý đấy, kẻo bị đào góc tường đấy.”
Cô ta nói thẳng ra, chắc Yên Nhu đã hiểu chứ?
Kiều Yên Nhu gật đầu nhẹ: “Cảm ơn đã nhắc.”
Cô không để trong lòng. Thẩm Lạc Hàn muốn thế nào, cô không kiểm soát được.
“Không cần cảm ơn. Đi thôi, ra xem chút.”
Yên Nhu ngập ngừng vài giây, cuối cùng vẫn đi theo cô ta xuống lầu.
Khu căn cứ được bao quanh bởi những bức tường cao. Phía trước lều trại, một nam một nữ vừa bước ra.
“Thẩm tiên sinh.” Trương Khả Tình gọi anh.
Thẩm Lạc Hàn khuôn mặt tuấn tú, thần sắc điềm đạm nghiêng mắt nhìn cô một cái khi nghe tiếng gọi.
Trương Khả Tình hơi ngượng ngùng. Anh… đẹp trai quá mức rồi.
“Hôm nay nhờ có anh, không thì em đã mất mạng dưới tay tang thi cấp cao.”
Thẩm Lạc Hàn chỉ nhàn nhạt liếc mắt, hờ hững đáp lại: "Chuyện nhỏ thôi.”
Rồi lại quay đầu nhìn về một hướng khác. Ánh mắt anh lập tức khóa chặt một người đang từ xa đi tới.
Trương Khả Tình nhìn theo tầm mắt anh là hai cô gái đang tiến lại gần, và trong đó… một người khiến cô sững sờ.
Kiều Yên Nhu, tóc đen buông nhẹ, gương mặt như vẽ, làn da trắng ngần, vóc dáng mảnh mai uyển chuyển. Dưới nền xám xịt của thế giới hậu tận thế, cô như phát sáng.
Chỉ là áo trắng và quần jean thôi, nhưng mặc trên người cô, lại đẹp đến lóa mắt.
Trương Khả Tình không thể rời mắt khỏi người phụ nữ trước mặt, vẻ đẹp của cô khiến cô ta kinh ngạc.
Kiều Yên Nhu cũng đã nhìn thấy cảnh Thẩm Lạc Hàn đứng cùng Trương Khả Tình ban nãy. Nhưng cô lại chẳng nhận ra điều gì mờ ám giữa hai người họ cả.
“Chỗ này không cần em giúp.” Thẩm Lạc Hàn nói, rồi dắt tay Kiều Yên Nhu, bàn tay nhẹ xoa như thói quen như thể muốn xác nhận rằng cô vẫn đang ở đây.
Kiều Yên Nhu hơi lúng túng. Ở chốn đông người, cô không muốn quá thân mật, tránh rắc rối không cần thiết. Nhưng Thẩm Lạc Hàn xưa nay không che giấu, cứ như muốn tuyên bố với cả thế giới rằng cô là của anh.
“Em chỉ muốn xem thử.” Cô định rút tay nhưng không được, đành để mặc anh dắt đi.
Lúc này, Thẩm Lạc Hàn mới nhớ ra Trương Khả Tình đang đứng bên: “Giới thiệu chút, đây là dị năng giả mới gia nhập căn cứ Trương Khả Tình.”
Trương Khả Tình như mới hoàn hồn, khẽ cười: “Chào chị, em là Trương Khả Tình, dị năng song hệ.”
Nghe cái tên, Kiều Yên Nhu chợt thấy quen. Hình như… đã từng nghe ở đâu đó. Nhưng cô vẫn mỉm cười đưa tay: “Chào em, Kiều Yên Nhu. Dị năng hệ Thủy.”
Hai người nhẹ nhàng bắt tay.
Trương Khả Tình dường như không nhìn thấy cảnh tay trong tay giữa Thẩm Lạc Hàn và Yên Nhu, liền hỏi: “Thẩm tiên sinh là anh trai chị sao?”
Câu hỏi khiến Thẩm Lạc Hàn nhíu mày, rõ ràng không vui. Chưa kịp ai trả lời, cô gái thanh tú ban nãy chen vào, sốt ruột lên tiếng:
“Đó là ạn trai của chị ấy đấy.”
Trương Khả Tình thoáng sững lại, sau đó lộ ra vẻ thất vọng rõ rệt, lặng lẽ liếc Thẩm Lạc Hàn một cái.
Cô gái thanh tú nhìn thấy liền bốc hỏa. Quả nhiên là có ý với Thẩm ca.
Kiều Yên Nhu nhìn thấy Bạch Hiểu Yến đang tức đến nghiến răng, liền khẽ kéo tay cô, nhẹ lắc đầu ra hiệu đừng gây chuyện.
Bạch Hiểu Yến hiểu ý, chỉ hừ lạnh, trừng Trương Khả Tình một cái rồi quay người bỏ đi.
Thẩm Lạc Hàn cũng chẳng nói gì thêm, quay lại dặn dò vài câu với người phía sau, rồi dẫn Yên Nhu rời khỏi lều.
Lầu hai của một tòa nhà, Kiều Yên Nhu ngồi trên ghế, tâm trí lơ đãng.
Cái tên “Trương Khả Tình”… nghe quen thật sự. Cô lục lại ký ức của nguyên chủ, nhưng không tìm được ai tên như vậy.
Chợt nhớ ra đời trước, cô từng tùy tiện lấy một quyển tiểu thuyết mạt thế ở thư viện đọc qua.
Trong đó kể về một nữ chính vượt qua bao gian khổ, dần trở nên mạnh mẽ, thu phục được nhiều nam chính và sống sót giữa tận thế.
Trương Khả Tình chính là tên nữ chính. Kiều Yên Nhu hoảng hốt nhận ra Thẩm Lạc Hàn là một trong những nam chính.
Còn cô Kiều Yên Nhu chính là nữ phụ phản diện đầu tiên, yêu mà không được, rồi vì ghen ghét mà hãm hại nữ chính.
Sau đó thì sao?
Bị vạch trần, bị đuổi khỏi căn cứ, và chết thảm dưới tay tang thi.
“Suy nghĩ gì vậy?”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai. Thẩm Lạc Hàn vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, người còn mang theo hơi nước sau khi tắm.
Anh xuất hiện không một tiếng động khiến cô giật mình, cúi xuống nhìn đôi tay đang siết chặt eo mình mạnh mẽ, nóng rực.
Cô còn chưa kịp trả lời, anh đã cúi đầu, hơi thở ấm áp phả lên làn da cổ. Môi anh như lướt nhẹ qua vùng da nhạy cảm.
“Đừng như vậy…” Yên Nhu khẽ run, cố nén tiếng rên khe khẽ bật ra nơi cổ họng. Trời vẫn đang sáng…