Dương Diên Tông quỳ suốt một ngày một đêm.
Từ hừng đông đến trưa rồi sang chiều, nhật thăng nguyệt lạc, mãi đến khi triều sớm hôm sau kết thúc mới thôi.
Chỗ hắn quỳ là bên cạnh cửa điện, dưới đất toàn là gạch thanh lát trơn nhẵn, cứng lạnh, không trải thảm. Mưa rơi ào ạt, cung nhân thái giám ra vào tấp nập, nền đất sớm đã bị giẫm đến ẩm ướt lầy nhầy. Người quỳ gối trực tiếp trên mặt đất ấy, há chẳng đau như kim châm chích vào da thịt?
Tô Từ nấp cạnh đại phương đỉnh, trong đỉnh đồng cháy than đỏ rực, nàng giữ nguyên tư thế nửa quỳ nửa ngồi trên tấm thảm dày, nhưng dù vậy, qua thời gian dài, nàng vẫn cảm thấy mặt đất lạnh lẽo cứng rắn, toàn thân phát hàn, run rẩy từng hồi.
Dương Diên Tông mắt nhìn ba thước trước mặt, sống lưng thẳng tắp, vẫn không nhúc nhích chút nào.
Sau khi hắn dứt lời, bầu không khí như có lưỡi đao treo trên đỉnh đầu, im lặng đến nghẹt thở. May thay, sự yên tĩnh đó không kéo dài quá lâu, một tiểu thái giám vội vã vén rèm bước vào, khẩn cấp bẩm báo rằng Khâm sai đặc sứ Hoàng Thế Long có khẩn tín hồi triều, hiện đang chầu ngoài ngự thư phòng.
Hoàng Thế Long là Hữu thừa, nội các thứ phụ, kiêm Thượng thư bộ Hộ, nay phụng Thánh chỉ đi Đông Bắc cứu tế dân nạn. Từ sau khi Thánh thượng khỏi bệnh, đại sự trong triều ngoài cuộc đấu đá dữ dội giữa các Vương phủ, còn có nạn hạn hán ở Bình châu, Hàn châu, mà Hoàng Thế Long là người xử sự đáng tin, đã có khẩn tín thì ắt không phải chuyện nhỏ, Thánh thượng lập tức thân chinh đi tới.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play