Tô Từ vốn là một nữ sinh ngành y, xuất thân từ thế gia y học, phụ thân là danh y Tây y, mẫu thân là thầy thuốc Trung y, trong nhà còn nắm giữ cổ phần tại một bệnh viện tư nhân tiếng tăm trong tỉnh, nên không thiếu tiền bạc. Chỉ là bản thân nàng vốn tính tiêu dao, đối với nghề y vừa cực nhọc lại tranh đấu khốc liệt kia, thật chẳng có mấy hứng thú. Tốt nghiệp xong, nàng cùng anh họ hợp tác làm chương trình phát sóng trực tiếp sinh tồn ngoài trời, trước khi xuyên không thì đã thành lập được cả một đội ngũ hoàn chỉnh, bay qua bay lại trong và ngoài nước, danh tiếng không nhỏ.

Nàng xuyên đến đây đã một năm, có điều gần một nửa thời gian là ở bên ngoài lẩn tránh.

Nguyên nhân căn bản, đại khái là vì vị lão hoàng đế đương triều hiện nay không có con nối dõi.

Đại Khánh triều này cũng chẳng biết làm sao, đã chẳng phải lần đầu xuất hiện hoàng đế không có hậu duệ, mỗi lần như vậy, tông thất liền như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, phong ba huyết vũ thường kéo dài nhiều năm, thậm chí có khi đến hơn chục năm.

Về phần rốt cuộc kéo dài bao lâu, liền phải xem lão hoàng đế còn sống được mấy năm nữa.

Dù sao thì từ kinh thành đến các nơi, bất luận là triều chính hay quân đội, trung ương hay địa phương, đều hoặc chủ động hoặc bị cuốn vào cuộc tranh đấu này.

Mà đội quân trú đóng nơi biên cương phía Bắc, nơi Tô Đế cùng bằng hữu của hắn đóng quân nhiều năm liều mình kháng địch là lực lượng võ trang mạnh nhất của Đại Khánh, lại càng khó có ai tránh được vận mệnh bị lôi vào.

Lần này, bởi vì hoàng đế thân chinh ra trận bị thương, kéo theo một cơn bão ngầm nổi lên, thế lực mà hai nhà Tô và Dương phụ thuộc, tức Lục vương gia – đang ở ngay trung tâm vòng xoáy. Vào đầu năm, phụ thân thấy tình thế càng ngày càng hiểm ác, bèn âm thầm sắp xếp đưa mấy nữ nhi trong nhà đi trốn.

Không chỉ để giữ mạng phòng trường hợp bất trắc, mà điều quan trọng hơn là, nữ tử chưa gả gặp phải đại nạn cùng nam nhân bị giam cầm chung, những việc nhơ nhuốc trong ngục chẳng thiếu gì, dẫu sau này có thể thoát thân, thanh danh cũng đã bị huỷ hoại không ít.

Tô Từ ôm nỗi lo ngay ngáy suốt nửa năm, trong khoảng thời gian đó còn phải chuyển đổi mấy chỗ, may mắn là lúc đó tiết trời không thuận, bên ngoài hỗn loạn, cuối cùng cũng bình an vô sự. Mãi đến khi cơn sóng gió tạm yên, hai hôm trước phụ thân mới sai người đưa nàng về.

Hầy, sớm biết sẽ thế này, nàng hẳn đã không về nữa cho rồi.

Thôi được rồi, bây giờ kế sách đã có, chỉ còn bước cuối cùng, làm sao để khiến hai nhà đổi tuyến đường di chuyển?

Chuyện này thì… Tô Từ chớp chớp mắt, nàng cũng đã có chủ ý rồi!

Trong nồi đất, cháo vàng sôi sùng sục. Tô Từ rửa sạch tay, nhấc nắp chiếc nồi lớn vừa dùng để khử trùng, từ trong đó gắp ra ba tấm nẹp đang sôi trào, để cùng với những sợi dây bông đã luộc kỹ và phơi khô ngoài trời, rồi dùng vải bố sạch bọc lại thành một gói.

Sau đó nàng ngồi xổm xuống, trực tiếp kéo ra từ bên cạnh đống củi dưới bếp một cái sọt lớn, bên trong là những củ rễ to thô nâu sẫm đã rửa sạch, Tô Từ lấy dao chặt chặt chém chém, rồi quẳng vào một chiếc nồi lớn khác, múc nước sôi đổ vào bắt đầu nấu.

Trên thớt còn đọng lại nước bột trắng, sau khi luộc xong, chỉ cần bóc bỏ lớp vỏ bên ngoài là có thể ăn được ngay. Dĩ nhiên không bóc cũng không sao, chỉ là vỏ hơi cứng một chút, nhưng phần ruột thì mềm dẻo bùi bùi.

Cháo kê vàng là món ăn dành cho người bệnh, nàng múc một phần đem vào phòng cha mẹ, rồi xếp một đĩa bánh kê mới rán, lại thêm một đĩa rễ củ đã cắt khúc trong nồi lớn, phần cháo còn lại đổ hết vào hũ sành nhỏ. Đặt tất cả đồ ăn vào một cái giỏ tre, tay kia thì xách theo bọc vải bố vừa gói.

Ra khỏi nhà bếp, ánh nắng chói chang khiến mắt hoa lên.

Hạn hán đã hai năm, đến cả tiếng ve cũng không còn, hai thiếu nữ đang ngồi xổm bên giếng giặt quần áo, chỉ là nước giếng gần như đã cạn, nước tích cả ngày chỉ để dành ăn uống, còn phần nước đục ở đáy giếng thì đổ phèn, lắng cặn rồi mới dùng để giặt đồ.

Thường thì ưu tiên để giặt đồ cho người bị thương, còn lại mọi người nhiều nhất chỉ được giặt đồ lót.

“Muội muội!”

Người đang ngồi giặt là Tô Yến, nàng đang mướt mồ hôi giặt quần áo cho bốn người, đầu cúi thấp, tay miệt mài vò giặt, thấy Tô Từ bước ra thì nở nụ cười tươi rói.

Tô Từ đáp: “Cơm chín rồi, tỷ lát nữa bưng vào phòng ăn với nương trước đi.”

“Ta biết rồi!”

Tô Yến ngồi bên trái giếng, cô nương còn lại ngồi bên phải, tuy khoảng cách không xa không gần, trông chẳng có vẻ cố ý lảng tránh, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy một chút rạch ròi vi diệu.

Cô nương kia cũng ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt thanh tú trắng trẻo, không sánh được khí khái thần sắc như Tô Yến, cũng chẳng thể so bì vẻ tinh xảo xinh đẹp như Tô Từ, nhưng mặt tròn trịa như vầng trăng, dung mạo đoan trang thanh nhã, khí chất cũng nghiêng về kiểu như vậy.

“Nhị tỷ vất vả rồi.”

Người này chính là thứ muội của Tô Từ, nguyên nữ chủ trong truyện – Tô Dung.

Khi Tô Từ chào đời, mẫu thân nàng khó sinh, đại phu chẩn đoán rằng về sau chỉ e không thể hoài thai lần nữa. Mà phụ thân nàng với mẫu thân là thanh mai trúc mã, tình cảm thâm hậu, một lòng một dạ muốn sống bên thê tử cùng hai nữ nhi, chẳng màng chuyện không có con trai.

Nhưng tổ mẫu thì không đồng ý, bà đã đưa cháu gái bên ngoại về ở trong phủ từ lâu, nhân cơ hội này, cô cháu dâu liền liên thủ hạ dược cho phụ thân, lại còn đúng lúc mẫu thân đang ở cữ, cuối cùng thành công. Bạch di nương kia số cũng đỏ, một lần đã trúng, Tô Đế đành phải nạp nàng vào phủ, sinh ra một đôi long phượng thai.

Tỷ tỷ trong long phượng thai ấy, chính là nguyên nữ chủ Tô Dung.

Nếu để Tô Từ nhận xét về nguyên tác, thì chỉ có thể nói rằng Tô Dung là người thông minh.

Trong truyện, khi nàng phát hiện đối mặt với Dương Diên Tông – một nam tử lãnh khốc cường thế, thì chỉ có thể dùng “ôn nhu” làm vũ khí, nàng liền lập tức thu lại mọi góc cạnh, không nổi nóng, chỉ còn lại dịu dàng, lấy nhu khắc cương, kiên nhẫn mài dũa suốt mấy chục năm, rốt cuộc cũng đạt được mục đích.

Còn thực tế thì, Tô Đế đối với Tô Dung cũng không tệ. Dù chẳng thể so với tình cảm dạt dào dành cho hai nữ nhi do ái thê sinh ra, nhưng cũng là rất tốt rồi. Những gì Tô Từ tỷ muội có, nàng cũng có; phụ thân cũng quan tâm hỏi han, đến cả đệ đệ cùng thân mẫu nàng cũng được hưởng chút ánh sáng ấy.

Tô Đế phẩm hạnh đoan chính, dĩ nhiên sẽ không làm mấy chuyện bạc đãi hay ngược đãi, nhưng trong lòng thì với Bạch di nương cùng đôi long phượng thai do nàng sinh ra, muốn thật tâm yêu thích, quả thực là không thể.

Đặc biệt là Bạch di nương kia, ghét bỏ là điều tất nhiên.

Trong tình cảnh đó, Tô Dung vẫn có thể khuyên nhủ, kiềm chế người mẹ hay gây chuyện của mình, khiến phụ thân đối đãi ôn hòa với tỷ đệ nàng, quả thật là bản lĩnh không nhỏ.

Tô Dung đối đãi với đích mẫu luôn giữ thái độ cung kính, với phụ thân thì tôn kính pha lẫn vài phần ái mộ, còn với tỷ muội Tô Từ thì luôn duy trì sự thân thiết và khách khí vừa phải, trước nay chưa từng có nửa phần tranh cãi hay nặng lời. Từ thuở nhỏ nàng đã như thế rồi.

Tô Từ khẽ cười, thái độ vẫn chẳng khác gì xưa. Đối phương chào hỏi, nàng cũng chỉ mỉm cười đáp lại một tiếng.

Nàng không phải nguyên chủ, sẽ chẳng cố ý làm ngơ hay lạnh lùng với người ta. Làm thế chẳng những khiến đối phương càng nổi bật vẻ độ lượng đoan trang, mà còn khiến phụ thân càng thêm thương xót. Ngoài những điều đó, chẳng được gì cả.

Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Tô Từ liếc nhìn Tô Dung một cái, dưới ánh nắng, người sau đang xắn tay áo vắt áo ướt, nguyên nữ chủ này cũng chẳng có bản lĩnh gì đặc biệt, không đến mức nàng phải đề phòng quá mức.

Hai người chỉ cách nhau một khoảng, gọi nhau một tiếng rồi thôi. Nàng cười nhạt liếc nhìn, chân vẫn không dừng lại, cứ thế mà bước qua.

Tô Từ đến không sớm cũng chẳng muộn, lúc này tiền viện đám nam nhân vừa bàn xong chuyện di dời.

“Không đi không được, lương thực hết rồi, nước cũng sắp cạn.”

Năm nay trời hạn quá nặng, đến cả đám Bắc Nhung ngoài biên ải vốn phải phòng bị cũng đã sớm dời đi hết. Đại thương Vân Bắc lương thảo căng thẳng, bên trên gom góp được bao nhiêu cũng chỉ đủ lo cho nơi trọng yếu, mười mấy trấn biên thùy này thật sự không còn khả năng tiếp tế.

Chỉ thị từ trên truyền xuống là "tự lực cánh sinh", nhưng hạn kéo dài hai năm, phóng mắt nhìn quanh trừ rặng núi lớn phía đông còn thấy được đôi chút màu xanh, còn lại đều là một màu vàng úa. Dân làng quanh vùng ai chạy được đã chạy hết, còn lấy gì mà tự lực?

Không đi thì chỉ còn cách ở lại chờ chết mà thôi.

Quân trấn này quân số không nhiều, chừng ba bốn nghìn người, nhưng tình hình lại khá phức tạp. Giống như Dương Diên Tông, không ít người bị giáng chức rồi lưu đày đến đây, còn có người đến giám sát hắn, thậm chí là có kẻ muốn nhân cơ hội trừ khử hắn. Ngoài ra còn có quân quan vốn trực thuộc trấn này.

Quân trấn này nằm trong thế lực của Tứ vương gia, chỉ huy giáo úy cũng là người của ngài ấy.

Tóm lại, đều là những kẻ mang dã tâm, tuyệt đối sẽ không cam lòng ngồi chờ chết tại chỗ.

Tự ý di chuyển, bỏ trấn là tội thì đúng, nhưng tội lớn hay nhỏ cũng còn tùy. Trong hoàn cảnh đặc biệt thế này, kẻ có bản lĩnh xoay chuyển một phen, cũng chẳng thành vấn đề.

Trước tiên phải sống sót đã rồi hẵng tính tiếp.

Nói ra thì Tô Từ cũng có chút bội phục vị tình lang kia của nguyên chủ, trong hoàn cảnh thế này mà vẫn dám chạy tới, nói hắn không có chút thật tình thì không đúng. Nhưng khổ nỗi việc tư tình riêng tư này lại gây tổn hại cực lớn cho nữ tử. Nếu bị người phát hiện, gần như coi như xong.

Mà nam nhân thì chẳng sao cả, nhiều lắm cũng chỉ là một đoạn phong lưu giai thoại – tất nhiên là với điều kiện nam nhân kia không trở mặt.

Chuyện tình cảm không liên quan gì đến nàng, bị cắm sừng hay gì đó, đối với nam nhân mà nói là đại nhục.

Thôi được rồi, tình thật giả trá gì Tô Từ cũng không muốn truy xét. Dù sao thì việc này tuyệt đối không thể để người biết. Trong trấn còn có một tên cừu nhân cường bạo, nàng tuyệt đối không thể rời đi cùng bọn họ được!

Tô Từ xách giỏ và bọc vải đẩy cửa bước vào chính phòng. Nghe thấy tiếng người bên trong, nàng đứng ngoài rèm trướng, không vội vào.

“...Trấn còn tám trăm quân mã, hẳn có thể chống đỡ được mười ngày nữa… Chờ tới được Bình Châu, đến lúc đó xem tình hình rồi tính tiếp.”

“Bình Châu thì cách Hàn Châu xa hơn, bên đó hạn hán có lẽ đỡ phần nào.”

“Gã họ Lương kia chỉ sợ sẽ gây rắc rối, chúng ta trên đường phải cẩn thận hơn...”

“Còn có tiểu điệt của Tứ vương, trong trấn hạn đến mức gần như cạn lương tuyệt thủy rồi, hắn còn mò đến đây làm gì?…”

Chúng nhân mày nhíu chặt, kẻ một câu người một lời thảo luận. Người vẫn tựa lưng nghe nãy giờ – Dương Diên Tông – rốt cuộc cũng mở miệng: “Được rồi, chuẩn bị đi. Đêm nay thu dọn cho xong, mai giờ Dần khởi hành.”

Bách hộ đi từng nhà thông báo, giờ Dần trung tập hợp dưới chân núi phía đông ngoài trấn. Toàn quân trấn rút lui, không có lương thảo, dẫu thế nào cũng phải theo đại đội mà đi.

“Tuân lệnh!”

Mọi người nghe thấy tiếng bước chân, biết là Tô Từ đang đứng ngoài, nên đáp lời cũng không trì hoãn, lập tức đứng dậy rời đi.

Tô Đế sắc mặt còn có chút tái nhợt, nhưng bước đi đã vững vàng, lúc lướt qua khẽ xoa đầu nàng một cái đầy cưng chiều.

Tô Từ nháy mắt với hắn, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

Bên trong trướng vọng ra một giọng nam mang theo vài phần lãnh đạm: “Vào đi.”

Tới rồi!

Thành hay bại chính tại lúc này đây.

Tô Từ lập tức thu lại vẻ nghịch ngợm trên mặt, chỉnh lại sắc thái, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nhấc giỏ dưới đất bước vào trong.

Tiếng bước chân nữ tử nhẹ nhàng, thiếu nữ vận váy vải bông xanh nhạt khẽ vén rèm bước vào nội thất, hơi cúi đầu, đặt giỏ mây và bọc vải lên bàn, nhẹ nhàng phúc thân, khẽ gọi một tiếng đầy e dè: “Đại công tử.”

Khác với hai đệ đệ của Dương Diên Tông, mấy tỷ muội Tô gia đều có chút kiêng kỵ hắn, trước giờ vẫn luôn xưng hô như vậy.

Dương Diên Tông khẽ gật đầu: “Ngồi đi.”

Hắn tựa nửa thân trên giường, tay phải vẫn đặt nguyên trên bàn, chưa hề dịch chuyển, song ngón tay lại hơi cử động, cho thấy có thể thao túng theo ý.

Nam chủ ngoại, nữ chủ nội – trước kia ba tỷ muội Tô gia trong mắt hắn chỉ là những cái bóng mờ mịt, kể cả vị hôn thê mà phụ thân định cho, cũng là lần đầu tiên hắn chú ý tới.

Diện mạo không tệ, hành vi quy củ, nhìn qua cực kỳ ngoan ngoãn. Năm xưa loáng thoáng từng nghe thích đọc y thư, tưởng đâu chỉ là tiểu thư khuê các tùy hứng xem chơi, không ngờ thật sự có tay nghề nối gân tiếp mạch.

Tô Từ mỉm cười e thẹn, khẽ đáp, ngồi xuống rửa tay sạch sẽ, mở bọc vải lấy nẹp và dây vải ra, bắt đầu cố định cổ tay cho hắn, miệng nhẹ giọng dặn: “Phải cố định một tháng, chờ gân mạch khép lại rồi, mới có thể chậm rãi vận động khôi phục.”

“Ừ.”

Dáng vẻ nhu thuận dịu dàng này của Tô Từ đương nhiên là giả vờ. Tay nghề nàng có là thật, một phần vì phụ thân nàng cũng bị thương, phần khác là bởi Dương Diên Tông mới là người định đoạt. Chuyện này thuyết phục cha nàng cũng chẳng ích gì.

Nàng cố ý không lấy nẹp từ lần trước, chính là để chừa lại lần này, cũng để dành thời gian cho bọn họ thương nghị.

Nàng tới thật đúng lúc.

Tô Từ buộc xong mối cuối cùng, cắt dây, miệng nói “Xong rồi”, nhưng trên mặt lại hiện ra vài phần ngập ngừng như có điều khó nói.

Dương Diên Tông nhìn thấy, hỏi: “Chuyện gì?”

Tô Từ do dự giây lát, rồi nhẹ giọng hỏi: “Nhất định phải đi cùng bọn họ sao? Hướng Đông Nam… có khi nào sẽ ổn hơn một chút?”
Vừa rồi nàng nghe được, đại đội sẽ tập hợp ở sườn tây núi Đông, tiến vào trong núi theo hướng chính Đông.

Tô Từ cắt đứt dây thừng vải bông, rửa tay sạch sẽ, thu dọn lại mặt bàn, mở giỏ mây, lấy ra hũ cháo kê vàng, thêm vài chiếc bánh đậu kê, cuối cùng là một đĩa đầy những khối củ lớn.

Lương thực bọn họ nay đã chẳng còn bao nhiêu, bánh đậu kê cũng không nhiều, chỉ có loại củ này là lần đầu tiên xuất hiện, rất nhiều, đầy tràn cả một đĩa lớn, dáng vẻ trông ra như có thể ăn được.

Ánh mắt của Dương Diên Tông lập tức rơi xuống đĩa củ ấy.

Thứ này gọi là dã cát căn.

Có thể ăn, hàm lượng tinh bột rất cao, cực kỳ chắc bụng. Chỉ là dây leo của nó rất nhỏ, khó phân biệt, đặc biệt là sau khi héo khô thì người thường căn bản không thể nhận ra, càng chẳng nói đến chuyện ăn. Nay bao nhiêu thứ còn chưa được phát hiện là có thể ăn được.

Tô Từ khẽ nói:
“Đây là ta tìm được trong núi. Ngày trước trốn trong rừng, từng thấy mục dân đào lên ăn. Đây là hôm qua ta và tỷ tỷ vào núi đào về.”

“Ngoài ra còn có bồng bồng thảo, dưới gốc bồng bồng thảo sẽ có nước. Phía chính đông sợ là không có bao nhiêu, phía đông nam thì khá hơn nhiều.”

Nàng vừa nói xong, liền cảm thấy ánh mắt của Dương Diên Tông "soạt" một tiếng liếc thẳng xuống đỉnh đầu nàng. Ánh mắt người này cực kỳ áp lực, tuy Tô Từ không sợ, nhưng làn da sau lưng như thể có thể cảm nhận được luồng khí thế ép người ấy, lặng lẽ nổi cả da gà.

Ê ê, quả thực là một nam nhân nguy hiểm có khí thế áp bách cực mạnh.

Trong lòng Tô Từ là thầm phàn nàn như vậy, nhưng khi Dương Diên Tông đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang, nàng vẫn nở một nụ cười vừa có chút căng thẳng lại vừa rụt rè.

Dương Diên Tông nhón lấy một miếng cát căn, cắn một miếng nhai hai cái, rồi quẳng xuống, cất giọng:
“A Khang, đi gọi lão Nhị cùng đến!”

...

Không ngờ Dương Diên Tông lại lập tức đứng dậy xuống giường.

Thương thế của hắn còn nặng hơn cả Tô Đế, không chỉ là gân tay, mà còn nhiều chỗ khác nữa. Sắc mặt hắn tái nhợt, vẫn còn mang theo vết hồng nhạt do sốt chưa dứt.

Tô Đế đến quân trấn còn sớm hơn hắn vài ngày, từng bệnh nặng đến mức hôn mê, vừa mới tỉnh lại không bao lâu. Vậy mà hắn lại cứ thế trực tiếp xuống giường, còn thuận theo ánh nhìn của Tô Từ mà đưa tay đẩy mạnh cánh cửa sổ phía tây hướng về dãy núi Đông Lĩnh.

Bồng bồng thảo, tên khoa học thì chẳng rõ, thuộc cùng họ với thích sa bồng. Thoạt nhìn chẳng có gì bắt mắt, so với đám cỏ dại đầy núi không khác là mấy, thế nhưng lại có một đặc điểm: là loài cỏ ngoại lai.

Đây là loại cỏ biết “lang bạt”. Mỗi khi gặp hạn hán, đất không còn chút thủy phân nào, nó sẽ chủ động rút rễ khỏi đất cát, cuộn lại thành một đám, bề ngoài giống hệt một đống cỏ khô chết, bị gió cuốn bay đi. Khi bị thổi đến vũng nước, nó như gỗ mục gặp xuân, lại tiếp tục vươn rễ, bám vào bên nước mà sinh trưởng, sinh sôi rất nhanh.

Nói cách khác, nơi nào có bồng bồng thảo mọc, nơi ấy nguyên bản tối thiểu cũng là một cái vũng nước. Chỉ cần tìm thấy những cây còn nửa vàng nửa xanh, đào sâu xuống dưới, khả năng cao sẽ tìm được nước ngầm gần bề mặt.

Trời rốt cuộc cũng tối đen, thừa lúc bóng đêm che lấp, Dương Diên Tông dẫn theo A Khang, Dương Nhị Lang và Tô Từ vào núi.

A Khang và Dương Diên Tín dùng xẻng sắt đào mạnh một hồi, chắc cũng mất chừng một khắc thời gian, đã đào sâu hơn hai trượng, càng đào lại càng hăng.

Cuối cùng, một nhát xẻng đâm xuống đất, nâng lên một mảng bùn nặng. Dưới ánh trăng, đáy hố đen ngòm hiện ra, một dòng nước đục nhỏ bắt đầu rịn ra, dần tụ lại thành một vũng nước nhỏ nơi đáy hố.

Dương Diên Tín nhanh chóng trèo lên, tay quệt một mảng bùn đất trên mặt, kinh hô vui mừng:
“Ca, nước! Thực sự có nước!!”

Tô Từ nghe vậy khẽ chớp mắt, khóe môi nhanh chóng cong lên một nụ cười nhẹ.

Tô Từ cắt đứt dây thừng vải bông, rửa tay sạch sẽ, thu dọn lại mặt bàn, mở giỏ mây, lấy ra hũ cháo kê vàng, thêm vài chiếc bánh đậu kê, cuối cùng là một đĩa đầy những khối củ lớn.

Lương thực bọn họ nay đã chẳng còn bao nhiêu, bánh đậu kê cũng không nhiều, chỉ có loại củ này là lần đầu tiên xuất hiện, rất nhiều, đầy tràn cả một đĩa lớn, dáng vẻ trông ra như có thể ăn được.

Ánh mắt của Dương Diên Tông lập tức rơi xuống đĩa củ ấy.

Thứ này gọi là dã cát căn.

Có thể ăn, hàm lượng tinh bột rất cao, cực kỳ chắc bụng. Chỉ là dây leo của nó rất nhỏ, khó phân biệt, đặc biệt là sau khi héo khô thì người thường căn bản không thể nhận ra, càng chẳng nói đến chuyện ăn. Nay bao nhiêu thứ còn chưa được phát hiện là có thể ăn được.

Tô Từ khẽ nói:
“Đây là ta tìm được trong núi. Ngày trước trốn trong rừng, từng thấy mục dân đào lên ăn. Đây là hôm qua ta và tỷ tỷ vào núi đào về.”

“Ngoài ra còn có bồng bồng thảo, dưới gốc bồng bồng thảo sẽ có nước. Phía chính đông sợ là không có bao nhiêu, phía đông nam thì khá hơn nhiều.”

Nàng vừa nói xong, liền cảm thấy ánh mắt của Dương Diên Tông "soạt" một tiếng liếc thẳng xuống đỉnh đầu nàng. Ánh mắt người này cực kỳ áp lực, tuy Tô Từ không sợ, nhưng làn da sau lưng như thể có thể cảm nhận được luồng khí thế ép người ấy, lặng lẽ nổi cả da gà.

Ê ê, quả thực là một nam nhân nguy hiểm có khí thế áp bách cực mạnh.

Trong lòng Tô Từ là thầm phàn nàn như vậy, nhưng khi Dương Diên Tông đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang, nàng vẫn nở một nụ cười vừa có chút căng thẳng lại vừa rụt rè.

Dương Diên Tông nhón lấy một miếng cát căn, cắn một miếng nhai hai cái, rồi quẳng xuống, cất giọng:
“A Khang, đi gọi lão Nhị cùng đến!”

...

Không ngờ Dương Diên Tông lại lập tức đứng dậy xuống giường.

Thương thế của hắn còn nặng hơn cả Tô Đế, không chỉ là gân tay, mà còn nhiều chỗ khác nữa. Sắc mặt hắn tái nhợt, vẫn còn mang theo vết hồng nhạt do sốt chưa dứt.

Tô Đế đến quân trấn còn sớm hơn hắn vài ngày, từng bệnh nặng đến mức hôn mê, vừa mới tỉnh lại không bao lâu. Vậy mà hắn lại cứ thế trực tiếp xuống giường, còn thuận theo ánh nhìn của Tô Từ mà đưa tay đẩy mạnh cánh cửa sổ phía tây hướng về dãy núi Đông Lĩnh.

Bồng bồng thảo, tên khoa học thì chẳng rõ, thuộc cùng họ với thích sa bồng. Thoạt nhìn chẳng có gì bắt mắt, so với đám cỏ dại đầy núi không khác là mấy, thế nhưng lại có một đặc điểm: là loài cỏ ngoại lai.

Đây là loại cỏ biết “lang bạt”. Mỗi khi gặp hạn hán, đất không còn chút thủy phân nào, nó sẽ chủ động rút rễ khỏi đất cát, cuộn lại thành một đám, bề ngoài giống hệt một đống cỏ khô chết, bị gió cuốn bay đi. Khi bị thổi đến vũng nước, nó như gỗ mục gặp xuân, lại tiếp tục vươn rễ, bám vào bên nước mà sinh trưởng, sinh sôi rất nhanh.

Nói cách khác, nơi nào có bồng bồng thảo mọc, nơi ấy nguyên bản tối thiểu cũng là một cái vũng nước. Chỉ cần tìm thấy những cây còn nửa vàng nửa xanh, đào sâu xuống dưới, khả năng cao sẽ tìm được nước ngầm gần bề mặt.

Trời rốt cuộc cũng tối đen, thừa lúc bóng đêm che lấp, Dương Diên Tông dẫn theo A Khang, Dương Nhị Lang và Tô Từ vào núi.

A Khang và Dương Diên Tín dùng xẻng sắt đào mạnh một hồi, chắc cũng mất chừng một khắc thời gian, đã đào sâu hơn hai trượng, càng đào lại càng hăng.

Cuối cùng, một nhát xẻng đâm xuống đất, nâng lên một mảng bùn nặng. Dưới ánh trăng, đáy hố đen ngòm hiện ra, một dòng nước đục nhỏ bắt đầu rịn ra, dần tụ lại thành một vũng nước nhỏ nơi đáy hố.

Dương Diên Tín nhanh chóng trèo lên, tay quệt một mảng bùn đất trên mặt, kinh hô vui mừng:
“Ca, nước! Thực sự có nước!!”

Tô Từ nghe vậy khẽ chớp mắt, khóe môi nhanh chóng cong lên một nụ cười nhẹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play