Sau khi Tô Hành quay người đi, Yến Lan mới lên tiếng: “Đúng là tôi đã kiểm tra hồ sơ của cậu, nhưng chỉ xem trang đầu tiên, chưa kịp xem tiếp thì bị cắt ngang. Còn chuyện của bố cậu là do Phó cục trưởng Lưu kể lại, ông ấy nói loạn cả lên, tôi cũng không nghe rõ. Lúc đó tôi tra hồ sơ vì ông ấy nói bố mẹ cậu đều không còn, tôi muốn xem có thể giúp gì cho cậu với tư cách cấp trên quan tâm cấp dưới. Nhưng sau khi nhận ra cảm xúc của mình với cậu khác với người khác, tôi đã không đụng vào hồ sơ của cậu nữa, vì tôi thấy lợi dụng chức vụ để tìm hiểu thân thế của cậu là thiếu tôn trọng cậu. Nếu cậu vẫn cảm thấy khó chịu, vậy tôi xin lỗi.”
“Không phải vậy đâu, đội trưởng Yến.” Tô Hành ngẩng đầu lên nhìn Yến Lan. “Anh hiểu lầm rồi, tôi không thấy bị mạo phạm, hồ sơ của tôi cũng chẳng phải tài liệu tuyệt mật gì. Tôi chỉ là… không có gì, chắc tôi nghĩ nhiều rồi.”
Yến Lan hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Tôi muốn cảm ơn anh.” Tô Hành kéo khóe môi, nở nụ cười thành thạo. “Từ nhỏ đến lớn, anh là người đầu tiên đối xử tốt với tôi như vậy ngoài bố mẹ và sư phụ. Tôi không biết phải đáp lại thế nào, cũng không biết phải đối diện với sự tốt bụng của anh ra sao. Đội trưởng Yến, trước đây anh không cho tôi nói, nhưng lần này tôi vẫn phải nói, tôi thực sự không…”
Yến Lan càng nghe càng thấy không ổn, dứt khoát kéo Tô Hành ra ngoài. Anh kéo cậu vào một gian trong nhà vệ sinh, trong không gian chật hẹp, cả hai áp sát vào nhau. Yến Lan hạ giọng nói: “Nếu cậu lại định nói mình không xứng đáng, thì để tôi nói rõ ràng một lần—chuyện cậu có xứng đáng hay không là do tôi quyết định.”
“Anh ngụy biện quá.”
“Diêm vương chưa bao giờ nói lý.” Yến Lan ghé sát mặt cậu. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng sáng nay vẫn ổn, sao bây giờ lại muốn đẩy tôi ra?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play