“Dựa vào tình trạng thi thể, thời gian tử vong ít nhất đã hơn năm ngày.” Tô Hành duỗi ngón tay chỉ vào cổ, cổ tay và cổ chân của nạn nhân, “Đội trưởng Yến, anh xem, những vết hằn ở cổ, cổ tay và cổ chân này chứng tỏ nạn nhân từng bị trói khi còn sống.”
Yến Lan gật đầu.
Tô Hành tiếp tục nói: “Màng mắt không có điểm xuất huyết, môi và móng tay cũng không tím tái, ban đầu có thể loại trừ khả năng chết do ngạt thở. Xương sọ có vết gãy lõm, có phải là vết thương chí mạng hay không thì phải giải phẫu mới biết được. Bộ phận sinh dục ngoài bị cắt đứt có phản ứng sinh lý rõ ràng, chứng tỏ nó bị cắt khi nạn nhân vẫn còn sống.”
Yến Lan: “Giống nạn nhân hôm qua.”
“Đúng vậy, chấn thương ở đầu và cơ thể tương tự nhau, cũng không có quần áo hay giấy tờ tùy thân.” Tô Hành ngẩng đầu nhìn Yến Lan, “Đội trưởng Yến, vụ này không đơn giản đâu.”
Yến Lan: “Tôi chưa từng có vụ án nào đơn giản cả.”
“Đúng ha.” Tô Hành đứng dậy, “Tôi sẽ sớm hoàn thành báo cáo khám nghiệm tử thi. Xác định được danh tính của nạn nhân trước chưa?”
Yến Lan: “Vẫn đang điều tra, chắc là sắp có kết quả rồi. Cậu đến đây bằng gì?”
“Hả?” Tô Hành chớp mắt, mãi mới phản ứng kịp câu hỏi phía sau, vội đáp: “Tôi lái xe đến, đậu ngoài cổng trường.”
“Tôi đi xe cậu về cục.”
“À… được.” Tô Hành cởi áo khám nghiệm đặt lên xe cảnh sát, rồi cùng Yến Lan rời đi.
Yến Lan lấy bao thuốc từ trong túi ra, hỏi: “Cậu có ngại không?”
Tô Hành liếc nhìn anh, lắc đầu: “Không sao, đội trưởng Yến cứ hút đi.”
Yến Lan chậm rãi nhả ra một vòng khói: “Người địa phương à?”
“Ừm, khu Tây.”
“Tôi cũng vậy.”
Tô Hành cười: “Khu Tây có tí tẹo, có khi trước đây mình từng lướt qua nhau rồi ấy chứ.”
“Cũng có thể.” Vẻ mặt Yến Lan vẫn không có gì thay đổi.
Tô Hành hỏi: “Sao anh không đi xe cảnh sát về?”
“Phiền.” Yến Lan thở dài, “Phó cục Lưu nói nhiều quá, Tằng Thành còn nói nhiều hơn.”
Tô Hành: “Anh không sợ tôi cũng là người nói nhiều sao?”
“Nếu cậu nói nhiều, tôi có thể không để ý đến cậu.”
Tô Hành: “…”
Thế là suốt dọc đường ra khỏi trường, Tô Hành luôn giữ khoảng cách an toàn với Yến Lan, không ai nói thêm câu nào.
“Là xe đi lại thôi, đội trưởng Yến đừng chê.” Tô Hành ngồi vào ghế lái, lấy chai nước rửa tay xịt một lần, rồi đưa cho Yến Lan, “Lau tay đi, về cục rồi rửa sau.”
“Ừm, cảm ơn.”
Khi đặt chai nước rửa tay về chỗ cũ, Yến Lan phát hiện Tô Hành đang uống thuốc. Anh hơi cau mày, hỏi: “Bị bệnh à?”
Tô Hành vội vàng nuốt nước xuống, cười nói: “Không không, tôi trông giống người có bệnh lắm à?! Chỉ là thực phẩm chức năng thôi.”
“À.” Yến Lan cài dây an toàn, không nói thêm gì nữa, nhắm mắt dựa vào tựa ghế.
Tô Hành khởi động xe, lái về hướng cục cảnh sát. Yến Lan vẫn im lặng, không biết là đang nghỉ ngơi hay đã ngủ thật. Chờ đèn đỏ, Tô Hành tranh thủ quan sát anh. Cậu phải thừa nhận, dù đứng từ góc độ của một người đàn ông mà nói, Yến Lan thực sự rất đẹp trai. Không bàn đến vẻ ngoài, chỉ riêng khí chất chững chạc, trầm ổn của anh cũng đủ thu hút người khác. Nhưng lúc này, giữa hàng chân mày của người đội trưởng có vẻ ngoài lẫn phong thái đều xuất sắc ấy lại phủ một tầng mệt mỏi chưa tan đi. Lúc này Tô Hành mới nhận ra, Yến Lan đã thức suốt cả một ngày rồi.
Từ Đại học Khoa học Công nghệ đến cục cảnh sát không xa. Tô Hành vừa nghĩ nên lái chậm một chút để Yến Lan ngủ thêm một lát, vừa nghĩ đến thi thể chưa được khám nghiệm, chưa kịp quyết định thì trụ sở cục cảnh sát đã hiện ra trước mắt.
Tô Hành đỗ xe xong, cẩn thận gọi một tiếng: “Đội trưởng Yến?”
“Ừm…” Yến Lan dường như chỉ mơ màng một thoáng rồi lập tức tỉnh táo. Khi anh mở mắt, vẻ mệt mỏi giữa chân mày cũng biến mất. Vừa tháo dây an toàn, anh vừa nói: “Mọi người tranh thủ khám nghiệm tử thi đi.”
Tô Hành với tay lấy một lon cà phê lạnh từ tủ lạnh mini phía sau, đưa cho Yến Lan: “Đội trưởng Yến vất vả rồi.”
“Ừm, cảm ơn.” Yến Lan nhận lấy cà phê rồi xuống xe.
Cửa xe khép lại, Tô Hành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu cố tình chần chừ một lát, đợi Yến Lan đi vào tòa nhà chính rồi mới rẽ về phía cửa tòa nhà giám định hình sự.
6 giờ 14 phút sáng.
“Xác định được danh tính nạn nhân rồi!” Một câu nói của Bạch Trạch khiến toàn bộ khu văn phòng của đội điều tra tinh thần chấn động.
Chỉ nghe thấy Bạch Trạch nói nhanh như gió: “Đoạn Trác, nam, 32 tuổi, người thành phố Tây Giang, độc thân, làm việc tại một doanh nghiệp tư nhân trong thành phố. Ngày 5 tháng 7 nhập viện phẫu thuật cắt ruột thừa tại Bệnh viện số 1 Bình Lộ, xuất viện ngày 9 tháng 7 về nhà. Gia đình liên lạc lần cuối với anh ta vào ngày 10 tháng 7, sau đó điện thoại không nghe, tin nhắn cũng không trả lời. Ngày 12 tháng 7, gia đình báo cảnh sát, nhưng do vấn đề ở đồn cảnh sát địa phương, mẫu DNA của thân nhân trực hệ không được thu thập ngay lập tức, vì vậy trong cơ sở dữ liệu không có thông tin của anh ta. Mãi đến hôm qua, công an địa phương khẩn cấp lấy mẫu xét nghiệm, vừa có kết quả DNA xác nhận danh tính nạn nhân.”
Kiều Thần lập tức đứng dậy: “Bạch, gửi địa chỉ của hắn qua, gọi bên giám định dấu vết đi khám nghiệm hiện trường.”
Yến Lan bước ra khỏi văn phòng, nói: “Lâm, kiểm tra lịch sử liên lạc, điều tra các mối quan hệ xã hội.”
“Rõ!” Lâm Hoan lập tức bắt tay vào việc.
Đúng lúc này, điện thoại của Bàng Quảng Long đổ chuông. Hắn vội nghe máy, rồi sững người bật dậy: “Cái gì! Ở đâu?”
Yến Lan và Kiều Thần dừng bước, quay lại nhìn Bàng Quảng Long. Vừa nghe điện thoại, hắn vừa nhanh chóng viết mấy chữ lên giấy, đưa cho Yến Lan.
“Khu Linh Nham, sông Nam Hộ, thi thể nam giới.”
Yến Lan xem xong, lập tức sắp xếp: “Lâm, giao nhiệm vụ của em cho bên kỹ thuật điều tra, đi cùng Kiều Thần và tổ giám định dấu vết đến nhà nạn nhân đầu tiên. Bạch, đi mời lão Vương ra hiện trường.”
Lúc này, Bàng Quảng Long đã cúp máy, vừa định nói thì Yến Lan đã cắt ngang: “Đợi đủ người, lên xe rồi nói.”
Hai phút sau, hai chiếc xe cảnh sát rời khỏi trụ sở cục.
Trên đường đến khu Linh Nham, Bàng Quảng Long báo cáo: “4 giờ 39 phút sáng, khu Linh Nham nhận được báo án, phát hiện thi thể nam giới ở sông Nam Hộ. Đồn cảnh sát khu vực báo lên phân cục, sau khi đội hình sự đến khám nghiệm hiện trường, họ đã đưa thi thể về. Nghe nói đã xác định được danh tính. Vì biết chúng ta vừa phát hiện một thi thể nam giới có tình trạng tương tự, họ nghi ngờ đây là án liên hoàn nên lập tức thông báo cho chúng ta.”
Yến Lan hỏi: “Cũng bị cắt à?”
Bàng Quảng Long gật đầu: “Đúng vậy. Bên họ đã bắt đầu khám nghiệm tử thi, có cần yêu cầu họ đợi chúng ta không?”
“Cần.” Giọng Tô Hành từ hàng ghế sau vọng tới, “Tôi muốn tham gia khám nghiệm.”
“Được, tôi sẽ báo với họ.” Bàng Quảng Long cúi đầu vừa gõ tin nhắn vừa hỏi: “À, Tiểu Tô, thi thể trước sao rồi?”
Tô Hành vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp: “Nguyên nhân tử vong là chấn thương sọ não do ngoại lực tác động mạnh vào đầu, nạn nhân bị trói trước khi chết, nguyên nhân tử vong giống hệt thi thể đầu tiên.”
Bạch Trạch ngạc nhiên: “Nhanh vậy đã khám nghiệm xong rồi sao?”
Tô Hành: “Tôi vừa khám nghiệm xong thì bị cậu gọi ra đây.”
Bạch Trạch ngại ngùng gãi đầu: “Đội trưởng Yến bảo tôi gọi lão Vương, nhưng thầy ấy không trực ca đêm nữa, phòng pháp y tôi chỉ quen mình cậu thôi.”
Tô Hành quay lại cười: “Không sao, tôi có thể tự ra hiện trường từ lâu rồi, thầy già rồi, đừng bắt ông ấy vất vả nữa.”
Bàng Quảng Long ngồi ghế phụ quay đầu lại nhìn Bạch Trạch: “Ê, Thần thú, thời cổ đại có thuật pháp nào nhìn thấy quá khứ không? Kiểu như có thể thấy hung thủ ấy?”
Yến Lan siết chặt vô lăng, lạnh giọng nói: “Béo, cậu lại nói nhiều rồi.”
Bàng Quảng Long lẩm bẩm: “Sếp à, ba thi thể rồi, em sốt ruột mà!”
“Không sao đâu, đội trưởng Yến.” Bạch Trạch vội hòa giải, “Tôi không để ý đâu.”
Tô Hành hạ giọng hỏi Bạch Trạch đang ngồi cạnh: “Anh Béo gọi cậu là Thần thú à?”
Bàng Quảng Long nhanh nhảu đáp thay: “Tiểu Tô, cậu không biết à? Thần thú Bạch Trạch đấy! Linh thú chuyên trừ tà trấn quỷ.”
Tô Hành ngơ ngác nhìn hắn, Bàng Quảng Long lắc đầu, khoái chí nói: “Nhà có tranh Bạch Trạch, yêu ma quỷ quái đều tiêu tán. Sao? Hồi nhỏ chưa nghe người lớn kể à?”
Tô Hành lắc đầu: “Tôi thực sự không biết.”
Bạch Trạch nhỏ giọng: “Cậu lên mạng tra là biết ngay, đúng là có một thần thú tên là Bạch Trạch thật.”
“Đội mình có thần thú trấn giữ, chắc chắn vụ nào cũng phá được.” Bàng Quảng Long liếc trộm Yến Lan, thử hỏi, “Đúng không, sếp?”
Yến Lan: “Đừng lắm mồm nữa, vừa nãy nói xác nhận danh tính nạn nhân rồi mà?”
“À đúng rồi!” Bàng Quảng Long mở khóa điện thoại, kéo tin nhắn vừa nhận được, nói: “Nạn nhân tên Trương Minh Chí, nam, 47 tuổi, người bản địa, thất nghiệp. Trước đây là công nhân nhà máy hóa chất Linh Nham, trước khi nhà máy chuyển đi, ông ta đã mua đứt thời gian làm việc, từ đó đến nay chỉ ở nhà thu tiền cho thuê. Sáu năm trước, vợ ông ta mất do tai nạn, hiện tại trong nhà chỉ có một cô con gái 21 tuổi, đang học đại học ở Bắc Kinh. Kỳ nghỉ này cô ấy không về, nói là tham gia hoạt động gì đó. Phân cục Linh Nham đã báo tin cho cô ấy, trưa nay cô ấy sẽ về.”
Yến Lan suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Tô Hành, nạn nhân thứ hai bao nhiêu tuổi?”
Tô Hành trả lời: “Từ 40 đến 45 tuổi, nếu cần chính xác hơn phải dùng thiết bị kiểm tra. DNA đã đưa vào kho dữ liệu để so sánh, tổ giám định đang theo dõi, có kết quả sẽ báo tôi ngay.”
Bạch Trạch suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đội trưởng Yến, tôi cảm thấy hung thủ này dường như có một loại cảm xúc kỳ lạ đối với bộ phận sinh dục nam. Liên tiếp ba thi thể đều có chung đặc điểm này, rất có khả năng là do bản thân hắn có khiếm khuyết nào đó, hoặc cũng có thể từng bị tổn thương. Tôi nhớ mình từng đọc một vụ án, ở nước ngoài có một người đàn ông vì hồi nhỏ dậy thì muộn hơn bạn bè đồng trang lứa, bị những người cùng giới bắt nạt và ức hiếp, dẫn đến tâm lý vặn vẹo. Sau này, mỗi khi gặp ai lớn hơn mình, hắn đều…”
“Được rồi, bảo bối thần thú của tôi!” Bàng Quảng Long rùng mình, “Cậu đừng nói nữa, nghe mà tôi thấy đau trứng.”
Lúc này, điện thoại của Yến Lan vang lên. Anh liếc nhìn màn hình, lập tức bật loa ngoài. Vừa kết nối, giọng nói giận dữ của Lưu Nghị liền bùng nổ từ trong điện thoại: “Yến Lan! Cậu đi làm cái gì rồi?!”
Yến Lan dường như đã lường trước được điều này, không giống ba người còn lại trong xe bị dọa giật mình. Anh bình tĩnh đáp: “Tôi đang lái xe, dẫn người đến khu Linh Nham.”
Lưu Nghị: “Hai ngày! Ba xác trôi sông! Cậu còn định làm hay không?!”
Yến Lan vẫn rất thản nhiên: “Làm chứ, tôi đang trên đường làm việc đây. Phó cục Lưu, bây giờ chúng tôi đã xác nhận được danh tính nạn nhân, tốc độ như vậy là rất nhanh rồi. Thay vì quát tôi, chi bằng chú bảo Tằng Thành giao đoạn ghi hình của camera giám sát ra đi. Anh ta không tra được không có nghĩa là chúng tôi cũng không tra ra được. Tôi không tin cả hai thi thể đều xuất hiện ở khu Tây, thậm chí cả ở Tiễn Hải – nơi có camera giám sát dày đặc mỗi năm bước một cái – mà không có nổi một cảnh quay đáng ngờ nào. Không nói nữa, tôi sắp tới phân cục Linh Nham rồi. Chú nhớ giúp tôi lấy camera giám sát nhé, cảm ơn trước!”
Không đợi Lưu Nghị nói thêm gì, Yến Lan đã nhanh chóng cúp máy.
Bàng Quảng Long ngây người vài giây, không thể tin nổi mà hỏi: “Sếp? Vừa nãy anh cúp điện thoại của phó cục trưởng à?”
Yến Lan mặt không đổi sắc, lạnh nhạt hỏi lại: “Không phải cậu cũng nghe thấy rồi sao?”
Bàng Quảng Long giơ ngón cái lên, chân thành nói: “Sếp đỉnh thật! Dám dập máy phó cục trưởng, quả nhiên vẫn là sếp của chúng ta!”
“Tới rồi, xuống xe.” Yến Lan tắt máy.
Mấy người cùng nhau xuống xe, đi vào tòa nhà của phân cục Linh Nham.
Vừa bước vào, đã có người tiến lên chào đón: “Đội trưởng Yến, tôi là Trương Bình, đội trưởng đội hình sự của phân cục Linh Nham.”
Yến Lan gật đầu: “Đội trưởng Trương vất vả rồi. Vừa nãy các anh đã khám nghiệm tử thi chưa? Bên tôi có pháp y đi cùng.”
Trương Bình: “Vẫn chưa. Vụ án này chúng tôi đã hoàn tất thủ tục bàn giao, thi thể dĩ nhiên do cục thành phố xử lý.”
Yến Lan quay đầu nhìn Tô Hành, Tô Hành lập tức bước lên nói: “Tôi xem qua thi thể trước đã.”
Yến Lan: “Được, vậy làm phiền đội trưởng Trương sắp xếp một chút. Ngoài ra, chúng tôi cũng muốn đến hiện trường xem xét.”
Trương Bình gật đầu: “Không thành vấn đề, tôi sẽ gọi người dẫn các cậu đi.”
Lúc này, Bàng Quảng Long lên tiếng: “Tôi dẫn theo Bạch đi hiện trường, đội trưởng Yến, anh đừng chạy lung tung.”
Chẳng mấy chốc, nhóm người chia làm hai ngả, Yến Lan và Tô Hành vào phòng pháp y cùng Trương Bình, trong khi Bàng Quảng Long và Bạch Trạch theo một cảnh sát khác đi khám nghiệm hiện trường.
Trong phòng giải phẫu, Tô Hành quan sát sơ bộ thi thể rồi nói với Yến Lan: “Đội trưởng Yến, thi thể này có thể mang về không? Tôi vẫn cần thầy tôi hướng dẫn thêm.”
Trương Bình lập tức trả lời: “Được, được, tôi sẽ sắp xếp ngay!”
Nhìn bóng lưng Trương Bình đi ra ngoài, Tô Hành không hiểu mà hỏi: “Đội trưởng Yến, ý của đội trưởng Trương là sao?”
Yến Lan khoanh tay trước ngực, nói: “Sau khi bàn giao cho cục thành phố, bọn họ chỉ cần phối hợp điều tra thôi. Không ai muốn địa bàn của mình xảy ra vụ án mạng như thế này. Nếu xác nhận thi thể này có độ tương đồng cao với hai nạn nhân trước, thì gần như có thể định tính là một vụ án giết người hàng loạt. Một khi cục thành phố tiếp nhận, áp lực phá án sẽ đổ dồn lên chúng ta. Cái củ khoai nóng này có người chịu nhận, tất nhiên anh ta vội vã ném ra ngoài rồi.”
Tô Hành mỉm cười mà không bình luận gì thêm. Cậu kéo lại khóa túi đựng thi thể rồi nói với Yến Lan: “Đầu có vết thương do vật tày gây ra, có dấu vết bị trói, bộ phận sinh dục bị cắt bỏ. Thủ pháp nhìn chung rất giống nhau, chỉ là thi thể này mất đi bàn tay phải. Tôi muốn để thầy tôi kiểm tra lại giúp, có một số chỗ tôi vẫn chưa thể hoàn toàn chắc chắn.”
Yến Lan gật đầu, theo thói quen đưa tay lên xem đồng hồ, nhưng lại phát hiện cổ tay trống trơn. Lúc này anh mới nhớ ra, mình đã tháo đồng hồ để lại trong văn phòng của phó cục trưởng Lưu.
“Bảy giờ rưỡi rồi.” Tô Hành chỉ vào chiếc đồng hồ treo trên tường, “Phòng giải phẫu nào cũng có đồng hồ cả.”
Điện thoại của Yến Lan lại reo lên, anh rút ra xem rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Qua cánh cửa phòng giải phẫu, Tô Hành chỉ nghe loáng thoáng vài câu như “rất bận”, “không về nhà” gì đó. Cậu không có ý muốn tìm hiểu chuyện riêng tư của lãnh đạo, bèn xoay người đi sâu vào trong phòng.
Khi Yến Lan quay trở lại, Tô Hành đang đứng dựa vào tường, không biết đang suy nghĩ gì. Bộ đồ bảo hộ dùng một lần không khiến cậu trông cồng kềnh, ngược lại còn làm nổi bật dáng người thẳng tắp. Chỉ là bóng lưng này…
Mọi người trong đội đều nói Tô Hành là một chàng trai tươi sáng, luôn nở nụ cười trên mặt, nhưng từ phía sau nhìn lại, bóng lưng cậu lại mang theo sự xa cách và lạnh lùng khó tả, khiến người ta có cảm giác khó mà tiếp cận.
Nghe thấy tiếng động, Tô Hành quay người lại. Chỉ trong nháy mắt, cảm giác cô độc ban nãy liền biến mất. Cậu tùy ý tựa vào tường, nở nụ cười quen thuộc: “Đội trưởng Yến về rồi? Giờ chúng ta làm gì đây?”
Yến Lan: “Chờ Bàng và Bạch quay lại, rồi về cục thành phố.”
Lúc này, Trương Bình đẩy cửa bước vào, nói: “Đội trưởng Yến, tôi đã chuẩn bị xong văn kiện rồi, cậu chỉ cần ký tên là có thể bàn giao.”
Anh ta lại đưa ra một chiếc ổ cứng: “Đây là dữ liệu từ camera ghi hình khi phát hiện thi thể và cả camera xung quanh khu vực sông Nam Hộ trước đó. Nếu còn cần gì, cậu cứ gọi cho tôi, phân cục Linh Nham sẽ dốc hết sức phối hợp!”
Yến Lan nhận lấy ổ cứng, nói: “Thế này đi, tôi lái xe đến chỗ người của chúng tôi, xong việc thì về thẳng cục thành phố. Phiền đội trưởng Trương cho xe chở thi thể về giúp chúng tôi.”
Trương Bình liên tục gật đầu: “Không vấn đề, mọi chuyện cứ theo ý cậu!”
Yến Lan hỏi Tô Hành: “Cậu muốn theo xe chở thi thể về hay đi cùng tôi?”
Tô Hành hơi do dự, Yến Lan thấy vậy liền nói: “Thôi được rồi, cậu về cục thành phố trước đi.”