Sở Hi Niên chưa từng thân thiết với ai, nhưng có một số việc tựa như trời sinh đã hiểu rõ, không cần người dạy cũng biết phải làm sao. Tay hắn dừng bên hông Tạ Kính Uyên, chậm rãi siết chặt, đem người ôm vào lòng. Rồi cúi đầu, hôn lên má phải của hắn, nơi vết thương xưa còn hằn dấu, dịu dàng, nồng cháy, như muốn dùng những nụ hôn kia để xoa dịu từng vết đau năm tháng để lại.
Tạ Kính Uyên cảm nhận được làn da mịn màng áp lên mặt, ngưa ngứa, rốt cuộc hoàn hồn khỏi nỗi kinh hoảng vừa rồi. Nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khủng hoảng vô cớ. Hắn chụp lấy vai Sở Hi Niên, nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Rõ ràng hôm qua còn trốn tránh hắn như gặp hổ, cớ sao hôm nay lại thay đổi đến thế? Nếu Sở Hi Niên chỉ dùng loại chuyện này để đùa giỡn hắn, quả thực quá mức lạnh lòng.
Sở Hi Niên vốn rất ít khi thẳng thắn, đó là tật xấu ăn sâu trong tính cách. Hắn liếc nhìn gương mặt Tạ Kính Uyên ở gần trong gang tấc, hơi thở của hai người đan quyện thành một tầng lưới mỏng vô hình. Hắn ôm chặt lấy người kia, trầm giọng hỏi lại: “Tướng quân cảm thấy ta đang làm gì?”
Hắn nắm lấy bàn tay không bị thương của Tạ Kính Uyên, đặt sát lên ngực trái mình. Bên dưới lòng bàn tay là nhịp tim hữu lực đang không ngừng nhảy lên. Sở Hi Niên im lặng một chút, rồi mới lên tiếng: “Ta xẻo khối thịt này, dâng cho tướng quân… được không?”
Hắn khẽ nói:
“Ta xẻo khối thịt này… dâng cho tướng quân……”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT