Thẩm Lương không muốn thừa nhận, nhưng hắn bây giờ thật sự có một chút mong muốn cứu Thiệu Khâm Hàn, nhất là khi cả cuộc đời bi kịch của đối phương lại do chính tay hắn viết nên.
Thiệu Khâm Hàn thấy vậy, đồng tử co rút, lập tức giãy giụa dữ dội, nhưng vẫn bị Thẩm Lương đè chặt xuống đất, hôn đến mức không thở nổi.
Vị tanh của máu lẫn với dư vị thuốc, một nụ hôn vừa hoảng loạn vừa như mang theo ý trấn an.
Thẩm Lương không biết phải an ủi một người hoàn toàn không có cảm giác an toàn như thế nào. Điều duy nhất hắn nghĩ ra được, có lẽ chỉ là những cái ôm, nụ hôn, đây là bản năng đã khắc vào trong gien con người từ khi mới sinh ra.
Hắn giữ chặt tay Thiệu Khâm Hàn, từng vòng tháo bỏ lớp băng gạc. Vết thương đã đóng vảy từ lâu, để lại những dấu vết loang lổ. Hắn kéo bàn tay lạnh lẽo, thon dài kia lên bên môi, từng chút một hôn xuống – dạy cho Thiệu Khâm Hàn bài học đầu tiên về tri thức cảm xúc.
“Lần sau nếu bị thương, phải nói cho em biết.”
“Đau cũng vậy, đau cũng phải nói cho em.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play