Thẩm Lương trả lời nghe nghiêm túc như thật, đổi lại người không rõ nội tình, chắc chắn đã tin. Nhưng Thiệu Khâm Hàn đâu phải ngốc, chỉ là có bệnh thần kinh thôi. Anh lần đầu chủ động hạ mình mở lời, kết quả phát hiện Thẩm Lương chỉ qua loa lấy lệ với mình, cơn giận lập tức bốc lên:
“Thẩm Lương ——”
Âm giọng cố ý đè thấp, đầy cảnh cáo.
Thẩm Lương vẫn thản nhiên như không, tiếp tục nhai khoai lát. Bà nó, cùng lắm thì làm một trận, ai sợ ai.
Đúng lúc bầu không khí trong phòng khách đang căng như dây đàn, dì Trương bưng đồ ăn sáng từ bếp đi ra, vừa hay giảm bớt phần nào sự ngột ngạt. Bà thấy Thiệu Khâm Hàn cũng đang ngồi ở đó, có chút bất ngờ, liền lên tiếng:
“Thiệu tiên sinh, hôm nay cậu ăn sáng dưới nhà sao? Vậy để tôi bày thêm một bộ bát đũa.”
Bình thường thì anh hoặc là không ăn, hoặc là do Thẩm Lương mang lên tận nơi ép nhìn anh ăn, số lần tự xuống lầu ăn cơm có thể đếm trên đầu ngón tay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play