Chương 2  Rạn nứt kiểm soát

 

An Kha ngủ ngày, thức đêm.

Đêm nay cũng vậy. Cậu ngồi tựa vào tường trong căn phòng biệt giam, tay vẫn bị còng một bên vào thành giường. Đèn vàng nhạt hắt xuống, chiếu lên bờ vai trần ẩn hiện qua lớp áo ba lỗ mỏng.

Cậu biết, ở phía sau cánh cửa kia – Lục Dương đang nhìn.

"Thích nhìn người khác ngủ sao? Hay là anh chỉ thích nhìn tôi thôi?" – Cậu cất giọng nhẹ, gần như thì thầm với bức tường.

Không có tiếng trả lời. Chỉ là camera phía trên đột ngột tắt.

Một tiếng “tạch” vang lên – cửa phòng bật mở. Lục Dương bước vào, tay đút túi quần, ánh mắt tối sầm.

“Không ngủ được?” – hắn hỏi.

An Kha cười, kéo chăn che hờ hững phần thân dưới, cố tình để lộ một bên vai và vết xước nhỏ trên cổ – vết đó chính hắn vô tình để lại lần đầu siết cậu vào ghế thẩm vấn.

“Khó ngủ lắm. Ở đây không có gì giải trí ngoài… anh.”

 

---

Lục Dương bước tới gần, dừng lại khi chỉ còn cách giường một bước. Hắn nhìn xuống cậu – ánh mắt cậu như có điện, như đang trêu chọc sự nhẫn nại của hắn từng giây.

“Đang cố dụ tôi à?”

“Không cần cố.” – Cậu nhướng mày. “Tôi mà muốn, anh sẽ tự động mất kiểm soát.”

Im lặng. Căng thẳng. Nặng nề.

Lục Dương cúi người, áp sát, gằn giọng bên tai cậu:

“Đừng có chơi với lửa.”

An Kha nghiêng đầu, môi gần chạm má hắn, thì thầm:

“Có khi tôi đang chờ bị thiêu đấy.”

 

---

Ngày hôm sau.

Lục Dương đấm mạnh vào tường, sau khi bước ra khỏi phòng biệt giam.

Bên dưới lớp áo sơ mi, cơ thể hắn đã nóng lên vì từng ánh mắt, từng câu nói, từng lần cậu liếm môi nhìn hắn chằm chằm như một lời thách thức bản năng đàn ông.

Hắn biết mình sắp không chịu nổi.

Chỉ cần một lý do nữa thôi – một cú bẻ gãy cuối cùng…

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play