Chương 1. giam giữ
Căn phòng thẩm vấn không cửa sổ, ánh đèn neon trắng chói hắt xuống chiếc bàn thép lạnh. Không khí như bị đóng băng lại.
An Kha ngồi tựa lưng vào ghế, chân bắt chéo, áo sơ mi trắng nhăn nhúm vì bị lôi đi đột ngột. Cổ áo bung hai cúc, để lộ xương quai xanh mảnh và làn da trắng nhợt đối lập hoàn toàn với đôi mắt sắc lạnh của cậu.
Đối diện, Lục Dương – cảnh sát hình sự – đứng dựa vào tường, tay đút túi, ánh mắt nhìn cậu như muốn lột trần từng lớp da để moi ra sự thật.
"Nghe nói anh nổi tiếng với kiểu tra hỏi... không để lại dấu vết." – An Kha nhếch môi cười nửa miệng, giọng trầm khàn như thuốc lá – thứ mùi đàn ông khó chịu nhưng lại dễ nghiện.
Lục Dương không đáp. Hắn bước đến, đặt hồ sơ lên bàn, rồi lật mở từng trang ảnh – tang vật, nhân chứng, và đặc biệt… là đoạn camera ghi lại bóng dáng An Kha trong một cuộc giao dịch mờ ám.
"Muốn chơi trò ngông, tôi có thể chiều." – Lục Dương nói, giọng trầm đục. “Nhưng đây không phải chỗ cho mồm mép. Em dính rồi.”
“Tôi chỉ là người giao đồ ăn. Mấy tấm ảnh này không chứng minh được gì ngoài việc tôi... đẹp trai." – Cậu mỉm cười, ngón tay gõ nhịp nhè nhẹ lên mặt bàn.
Lục Dương nheo mắt, nhìn kỹ cậu trai ngông cuồng trước mặt. Cậu không sợ, thậm chí còn đang khiêu khích hắn bằng từng cử động nhỏ – nụ cười, ánh mắt, tư thế ngả người, từng cử chỉ đều như đang thách hắn làm điều gì đó vượt khỏi quy tắc.
"Thế thì tôi sẽ giữ em ở đây… cho đến khi em khai." – Hắn cúi người, tay chống lên bàn, mặt chỉ cách An Kha vài cm.
Khoảng cách gần đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi thở mùi bạc hà lạnh của hắn, và cái nhìn như muốn đốt cháy mọi lớp ngụy trang của cậu.
“Anh định tra hỏi kiểu gì? Còng tay tôi lại? Dọa nạt?” – An Kha mỉm cười.
Lục Dương cười nhạt, bất ngờ rút khóa trong túi ra, mở còng. Không nói một lời, hắn còng tay An Kha vào thành ghế.
“Không dọa. Tôi chỉ không muốn em rời khỏi tầm mắt mình.”