Chương 4. Mất kiểm soát
Ba ngày sau.
Lục Dương nhận được một bản báo cáo tuyệt mật từ cấp trên. Hắn nhíu mày, mở ra xem – và cả người sững lại khi đọc đến dòng cuối.
> “An Kha – nằm vùng thuộc đội phản gián đặc biệt. Nhiệm vụ: thâm nhập đường dây ma túy ẩn danh, tránh để lộ thân phận dưới mọi hình thức. Tuyệt đối không can thiệp thô bạo.”
Hắn siết chặt tờ giấy, khớp tay trắng bệch.
Người hắn đã còng tay. Người hắn đã cưỡng ép. Người hắn tưởng là nghi phạm… hóa ra lại là đồng đội ngầm.
---
Tối đó, Lục Dương bước vào phòng biệt giam, ánh mắt tối như vực sâu.
An Kha đang ngồi đọc sách, thấy hắn thì khẽ mỉm cười:
“Đọc được rồi à? Tin mật về tôi?”
Lục Dương tiến đến, nắm cổ tay cậu kéo dậy: “Tại sao không nói?”
“Vì nhiệm vụ.” – Cậu ngước mắt, bình tĩnh. “Vì tôi cần anh... tin rằng tôi thật sự có tội. Cần anh muốn giữ tôi lại.”
Hắn siết chặt vai cậu, giọng trầm đục:
“Em biết tôi đã làm gì đêm đó không?”
“Biết.” – Cậu thở dài, môi cong nhẹ. “Biết… và nhớ từng giây.”
Hắn không còn kiềm chế. Lục Dương kéo cậu vào lòng, hôn ngấu nghiến. Nhưng lần này – không còn là sự giận dữ hay tra khảo. Mà là nỗi hoảng sợ vì sắp mất cậu.
---
Vài ngày sau.
An Kha được lệnh rút khỏi vụ án, kết thúc vai trò nằm vùng. Nhưng đêm trước khi rời đi, cậu quay lại phòng biệt giam, nơi từng bị “tra hỏi bằng thân thể”.
Lục Dương đứng đó, chờ.
“Không ai còng tôi hôm nay.” – An Kha khẽ nói. “Nhưng nếu anh muốn… tôi có thể tự trói.”
Hắn không nói gì. Chỉ bước tới, ôm cậu từ phía sau.
“Ở lại đi.” – Hắn thì thầm. “Không phải vì nhiệm vụ. Mà vì tôi... đã không thể để em đi được nữa.”
An Kha xoay người lại, nhìn sâu vào mắt hắn – lần đầu tiên, không còn trêu đùa, không còn giả dối.
“Vậy giam tôi đi… suốt đời.”
---
HOÀN.